Vũ Hoàng & Nguyễn Xuân Nghĩa, RFA Ngày 140130
Diễn đàn Kinh tế 
    * Một tiệm bán lịch Tết ở Hà Nội hôm 27/12/2013. AFP photo *  
   
Như mục Diễn đàn Kinh tế đã trình bày nhiều lần trong năm qua, việc 
các doanh nghiệp đầu tư nước ngoài triệt thoái dần dần khỏi thị trường 
Trung Quốc đang mở ra cơ hội cho nhiều quốc gia khác. Nhưng Việt Nam lại
 có thể để lỡ những cơ hội này.
Vũ Hoàng: Xin kính chào ông Nguyễn Xuân Nghĩa. Thưa 
ông, trong một chương trình phát thanh ngày 14 Tháng Tám năm ngoái, 
chúng tôi đã nêu vấn đề như trên đây để nói đến những cơ hội mới khi các
 doanh nghiệp quốc tế triệt thoái khỏi thị trường Trung Quốc. Bước qua 
năm 2014, và trước khi qua năm Giáp Ngọ, sự thể ấy đã rõ rệt nên chúng 
ta có gắng nhìn lại toàn cảnh và cả cơ hội cho Việt Nam, ông nghĩ sao?
Nguyễn-Xuân Nghĩa: - Chúng ta biết là phải nêu vấn đề và còn 
nhắc lại nhiều lần mỗi khi có dịp vì quả thật là thế giới đang bước qua 
hoàn cảnh mà nhiều người có thể gọi là "thoái Trung" là triệt thoái khỏi
 Trung Quốc. Mình sẽ bắt đầu từ đó rồi tìm hiểu xem là nếu rút khỏi 
Trung Quốc thì giới đầu tư quốc tế sẽ tìm đến nơi nào khác, theo điều 
kiện gì.
Vũ Hoàng: Chúng ta khởi sự từ chuyện "thoái Trung" này vì tuần qua thì tạp chí chuyên đề về kinh tế là tờ The Economist của Anh đã đưa một chủ đề lên trang bìa của số báo là Trung Quốc mấy sự hấp dẫn và các doanh nghiệp nước ngoài khó làm ăn hơn xưa. Vì sao lại như vậy?
Nguyễn-Xuân Nghĩa: - Hiện tượng này đã có từ nhiều năm qua mà 
chương trình chuyên đề của chúng ta liên tục nhắc nhở, với nhiều đánh 
giá rất bi quan về thực trạng và tiềm lực kinh tế của Trung Quốc khi 
thiên hạ vẫn nói về phép lạ của xứ này. Đến năm qua thì đa số dư luận đã
 thấy ra những điều ấy. Thứ nhất, đà tăng trưởng của Trung Quốc thiếu 
phẩm chất và không thể kéo dài. Thứ hai là họ phải chuyển hướng để tránh
 khủng hoảng và thứ ba, thế giới thấy Trung Quốc hết là hãng xưởng cho 
các ngành ráp chế nhờ nhân công nhiều và rẻ như trước.
- Vì vậy, khi doanh nghiệp đầu tư lần lượt rút chạy thì ta phải hỏi là 
chạy đi đâu? Và làm sao các nước có thể thu hút được nguồn cung cấp tư 
bản và kỹ thuật đang rút chạy của thiên hạ làm sức đẩy cho mình? Như mọi
 nước nghèo vừa bước vào giai đoạn khởi phát hay "cất cánh", Việt Nam 
cần vốn và kỹ thuật nên phải huy động từ bên ngoài. Các quốc gia khác, 
kể cả Trung Quốc, đều trải qua giai đoạn ấy. Khi đó, vấn đề chủ yếu là 
ta có gì hấp dẫn hơn xứ khác để thu hút đầu tư?
Như mọi nước nghèo vừa bước vào giai đoạn khởi phát hay "cất cánh", Việt Nam cần vốn và kỹ thuật nên phải huy động từ bên ngoài. Nguyễn-Xuân Nghĩa
Vũ Hoàng: Thưa ông, kỳ này thì ta sẽ tập trung vào 
những điều kiện ông gọi là hấp dẫn đó và nói đến một ngành sản xuất quan
 trọng cho Việt Nam là dệt sợi và may mặc.
Nguyễn-Xuân Nghĩa: - Tôi thiển nghĩ đấy là một thí dụ tiêu biểu nhất cho thấy Việt Nam có thể đã để lỡ cơ hội vì trong khi thiên hạ đang rút vốn khỏi Trung Quốc và tìm nơi đầu tư có lợi hơn thì năm qua ngành may mặc để xuất khẩu của Việt Nam lại sa sút vì yếu kém nội tại của mình.
- Trước tiên, ngay trong ngắn hạn là năm nay thì Việt Nam cần thấy 
trước nhiều rủi ro biến động trên thế giới khi toàn cầu đang bước qua 
giai đoạn điều chỉnh và luồng tư bản có thể chảy ngược. Một cách cụ thể 
thì nền kinh tế phải có quân bình vĩ mô mà Việt Nam lại chưa có vì mắc 
nợ nước ngoài quá nhiều, dự trữ ngoại tệ quá mỏng, thuộc loại thấp nhất 
Đông Nam Á.
- Điều kiện thứ hai là phải có hạ tầng cơ sở bền vững để tiếp nhận đầu 
tư về tư bản lẫn kỹ thuật. Hạ tầng cơ sở ấy gồm có nhiều loại. Là vật 
chất như đường xá cầu cống và cả hệ thống bảo vệ môi sinh, hủy thải phế 
vật và giữ gìn điều kiện lao động lành mạnh cho công nhân. Hạ tầng đó 
cũng gồm có bộ máy hành chính công quyền hữu hiệu và liêm minh và hệ 
thống ngân hàng có thể giải quyết các dịch vụ cần thiết cho sản xuất và 
xuất khẩu. Trong cả chu trình sản xuất thì hạ tầng cơ sở còn có ý nghĩa 
tiếp liệu là lấy nguyên nhiên và vật liệu ở đâu để có sản phẩm hoàn tất 
tung ra thị trường nội địa hay xuất cảng? Và sau cùng, hạ tầng cơ sơ vô 
hình mà quan trọng nhất là nền tảng luật lệ công khai minh bạch để bảo 
đảm sân chơi bình đẳng cho mọi doanh nghiệp.
Phụ thuộc Trung Quốc
Vũ Hoàng: Ông nêu ra những điều kiện hay tiêu chuẩn 
hấp dẫn từ nền tảng để thu hút đầu tư trong khi nhiều người cứ nghĩ rằng
 Việt Nam có sự hấp dẫn riêng là nhân công tương đối còn rẻ. Sự thật thì
 có như vậy hay chăng?
Nguyễn-Xuân Nghĩa: - Tôi nghĩ là nên hỏi lại rằng "rẻ so với cái
 gì"? Thí dụ như phải rẻ nếu so với tay nghề hay hiệu năng cao thấp của 
công nhân thợ thuyền trong một môi trường ổn định và so với công nhân 
của các thị trường khác. Một cách thiết thực thì ta có thể so mức lương 
tối thiểu hàng tháng của công nhân các nước. Giả dụ như đang ở khoảng 
100 đô la một tháng tại một xứ bất ổn bên cạnh Việt Nam là Cam Bốt, hoặc
 chưa tới 40 đô la ở tại Bangladesh, chưa tới 80 đô la bên Lào và khoảng
 130 đô la ở Việt Nam. So với quãng 250 hay 300 đô la tối thiểu phải trả
 cho công nhân Trung Quốc thì Việt Nam có lợi thế rẻ hơn thật, nhưng vẫn
 kém Lào hay Bangladesh.
- Ngoài ra, mình còn phải xét đến nhiều tiêu chuẩn khác trong cả chu 
trình sản xuất. Hãy tạm nghĩ rộng ra phí tổn của các phương tiện sử dụng
 là đất đai, máy móc thiết bị, và nguyên nhiên vật liệu lẫn gánh nặng 
thuế khóa. Người ta cứ cho là nếu giảm thuế hay giữ mức lương thấp thì 
sẽ thu hút được đầu tư của nước ngoài. Sự thật thì thuế suất cao thấp và
 trong thời hạn dăm ba năm đầu không là tiêu chuẩn đáng quan tâm nếu 
công chức tham nhũng và công nhân kém tay nghề và thiếu kỷ luật. Quan 
trọng hơn cả trong chu trình sản xuất là chuyện lấy vật liệu ở đâu?
Vũ Hoàng: Riêng về chuyện ấy thì ngành may mặc của 
Việt Nam vẫn phải nhập khẩu vật liệu chính là vải vóc từ Trung Quốc nên 
thật ra kiếm lời rất ít. Ông nghĩ sao về sự kiện này?
Nguyễn-Xuân Nghĩa: - Tôi cho rằng đấy là nhược điểm tiêu biểu của hệ thống lãnh đạo.
- Xin bắt đầu từ việc phân định ra từng công đoạn sản xuất thí dụ như 
áo quần để bán cho các thị trường Âu Mỹ theo kiểu dáng và mẫu mã của họ.
 Qua mỗi công đoạn thì ta có thêm một phần trị giá gia tăng, rồi tổng 
cộng lại ngần ấy trị giá đóng góp thì mình mới có mức lời về kinh tế cho
 quốc gia và kinh doanh cho doanh gia. Muốn sản xuất áo quần thì ta 
không chỉ cần mẫu mã, máy móc hay tay nghề rất rẻ của công nhân mà còn 
cần nguyên liệu, cơ bản như bông vải chẳng hạn.
- Việt Nam thiếu cả khu vực phù trợ ngành sản xuất hàng may mặc, cụ thể
 là bông nội địa chỉ đủ cho 1% của yêu cầu và vải nội địa chỉ đủ cho 10%
 nên vẫn phải nhập. Nguồn cung cấp chính yếu lại là Trung Quốc. Từ bông 
sang vải qua tới áo quần đạt tiêu chuẩn của quốc tế thì Việt Nam chỉ nắm
 được công đoạn cuối nên hưởng phần trị giá gia tăng rất giới hạn. Ngoài
 ra, phải nói thêm rằng bông vải do Việt Nam sản xuất lấy vẫn kém về 
phẩm chất và thật ra lại đắt hơn bông vải của Trung Quốc nên doanh 
nghiệp làm gia công của Việt Nam vẫn ưa nguyên liệu Trung Quốc hơn và 
ngành may mặc của Việt Nam vì vậy vẫn lệ thuộc vào Trung Quốc.
Vũ Hoàng: Nhưng vì sao ông lại cho rằng đó là nhược điểm tiêu biểu của hệ thống lãnh đạo?
Nguyễn-Xuân Nghĩa: - Người ta cứ nói rằng lãnh đạo là tiên liệu,
 lãnh đạo Việt Nam không biết tiên liệu nên chẳng thúc đẩy sự hình thành
 của cả khu vực phù trợ các ngành sản xuất hàng tiêu dùng có khả năng 
tuyển dụng cao. Chính quyền và các tập đoàn kinh tế nhà nước không mấy 
thiết tha xây dựng cả chu trình sản xuất qua từng bước cải tiến vì tay 
chân của nhà nước kiếm ra bổng lộc quá ít trong từng công đoạn ấy, thí 
dụ như từ trồng bông đến xe chỉ và dệt vải. Họ dồn sức vào các dự án lớn
 loại Vinashin hay Vinalines vì kiếm được nhiều tiền hơn mà quên hẳn số 
phận của cả triệu nông dân và công nhân ở dưới.
- Ngoài ra, khi nhìn qua viễn ảnh phát triển ngoại thương nhờ hiệp định
 đối tác Xuyên Thái bình dương TPP có hy vọng thành hình trong năm nay 
thì ta không quên là các nước trong khối TPP đều nhìn vào xuất xứ của 
sản phẩm được lọt ải thuế quan. Hàng hóa Việt Nam mà có tỷ trọng xuất xứ
 quá lớn từ một nước bên ngoài khối TPP như Trung Quốc thì sẽ bị gạt ra 
ngoài. Chuyện ấy quả là đáng buồn cho Việt Nam và lãnh đạo xứ này phải 
duyệt lại chính sách của họ.
Người ta cứ nói rằng lãnh đạo là tiên 
liệu, lãnh đạo Việt Nam không biết tiên liệu nên chẳng thúc đẩy sự hình 
thành của cả khu vực phù trợ các ngành sản xuất hàng tiêu dùng có khả 
năng tuyển dụng cao. Nguyễn-Xuân Nghĩa 
Vũ Hoàng: Thưa ông, chúng ta còn vài ngày nữa là 
bước qua năm Giáp Ngọ. Nếu có vài lời tâm nguyện hay cầu chúc cho Việt 
Nam trong năm mới thì ông muốn gửi gấm những gì?
Nguyễn-Xuân Nghĩa: - Nói về năm Ngọ và con ngựa thì tôi nghĩ 
rằng trong gần trăm năm qua, Việt Nam phạm một sai lầm lớn là mặc nhiên 
làm con ngựa chiến thành Troy cho Trung Quốc. Ngựa chiến thành Troy là 
một truyền thuyết của Hy Lạp thời cổ khi một phe để lại con ngựa gỗ, bên
 trong có những chiến binh nửa đêm bước ra ngoài mở cổng thành cho địch 
xâm nhập.
- Việt Nam đã gây cảnh tương tàn Quốc Cộng rồi Nam Bắc trong ba chục 
năm, tới khi chiến tranh kết thúc thì mới thấy Trung Quốc chiếm lợi rất 
lớn và chiếm luôn chủ quyền trên đất liền và biển đảo ngoài khơi qua 
nhiều đợt xung đột vào các năm 1974, 1979 và 1988. Trong lĩnh vực kinh 
tế ngày nay, Việt Nam tiếp tục làm con chiến mã cho Trung Quốc khi doanh
 nghiệp Việt Nam mua hàng Trung Quốc và dán nhãn "Made in Vietnam" lên 
trên để bán cho thiên hạ.
- Thế giới có thiện cảm với dân tộc Việt Nam nên sẵn sàng nâng đỡ kinh 
tế xứ này nhưng sẽ ngần ngại nếu Việt Nam tiếp tục sai lầm cũ. Ta cũng 
không quên rằng Á Châu còn nhiều quốc gia khác ngoài Trung Quốc và giới 
trẻ tại Việt Nam có tiềm năng hợp tác và học hỏi từ các quốc gia này chứ
 sẽ không mãi mãi cúi đầu. Vì vậy, lời cầu chúc đầu năm của tôi là người
 Việt sớm thoát khỏi cái kiếp trâu ngựa cho một xứ lân bang có quá nhiều
 ảnh hưởng lên lãnh đạo ở Hà Nội.
Vũ Hoàng: Xin cảm tạ ông về cuộc phỏng vấn này và kính chúc ông qua năm mới được an lạc.
 
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét