Nguyễn-Xuân Nghĩa Ngày 121010
Biến động xã hội, biểu tình và những
lúng túng của lãnh đạo trong thời gian tới....
* Thiên hạ đệ nhất... bia *
Từ nay cho đến ngày Hoa Kỳ chứng
kiến lễ tuyên thệ nhậm chức của một vị Tổng thống, thực đơn toàn cầu sẽ là hàng
loạt biến động xã hội. Sau đó là những đổi thay đến chóng mặt.
Hoa Kỳ sẽ có tổng tuyển cử vào ngày
Thứ Ba sau Thứ Hai đầu tiên của Tháng 11. Cử tri sẽ bầu lại chức vụ lãnh đạo Hành
pháp, toàn bộ 435 Dân biểu Hạ viện, 33 Nghị sĩ Thượng viện, 11 Thống đốc tiểu
bang cùng nhiều chức vụ dân cử ở địa phương.
Cả thế giới chú ý đến cuộc tranh cử
Tổng thống, được chuẩn bị từ gần hai năm qua tại vòng sơ bộ bên đảng Cộng Hoà đối
lập. Thật ra, cuộc bầu cử Quốc hội có tầm quan trọng không kém, và lần này còn
quan trọng hơn, vì hiện tượng ách tắc chính trị tại Hoa Kỳ khi đảng Cộng Hoà kiểm
soát Hạ viện mà đảng Dân chủ vẫn chiếm đa số, dù là mỏng hơn, tại Thượng viện
sau cuộc bầu cử giữa nhiệm kỳ tổng thống vào năm 2010.
Cái thế "cài răng lược"
đó và chủ trương "cải tạo xã hội" của Tổng thống Barack Obama mới dẫn
đến tình trạng khủng hoảng chính trị hiện nay, khi Hoa Kỳ chưa hồi phục sau vụ
suy trầm kinh tế 2008-2009 và trận khủng hoảng tài chánh năm 2008.
Vì mải theo dõi cuộc tranh cử ồn ào
và nhiều khi rất bẩn tại Hoa Kỳ, qua những thủ đoạn xu cáo và xuyên tạc, người
ta có thể không chú ý đúng mức các cuộc vận động chìm tại Trung Quốc, khi đảng
Cộng sản Trung Hoa chuẩn bị Đại hội Khoá 18.
Đại hội này sẽ đưa lên tầng lớp lãnh
đạo mới để thay thế những người đã cầm quyền từ sau Đại hội 16, vào năm 2002. Vì
không có dân chủ mà phải quyết định theo lối "đồng thuận" trong bóng
tối của quyền lực, giữa 25 Ủy viên Bộ Chính trị và vây cánh ở chung quanh, việc
chuẩn bị Đại hội 18 và tranh đoạt quyền bính đã tiến hành như sau một tấm kính
mờ, với đầy thủ đoạn và ma thuật chính trị.
Thất vọng về những tranh luận ồn ào
bát nháo trong nền dân chủ Hoa Kỳ, nhiều người Mỹ đã thầm mơ tình trạng ổn định
và duy ý chí của Trung Quốc. Trong số này không thiếu đám trí thức thiên tả, nhà
báo mơ ngủ và những kẻ ăn phải bả của Bắc Kinh.
Nhưng thế giới không chỉ có Hoa Kỳ
và Trung Quốc... Qua năm 2013, người ta mới thấy ra nhiều đổi thay khiến giới lãnh
đạo sẽ bần thần.
***
Trong những ngày tháng tới, thế
giới sẽ chứng kiến nhiều vụ xuống đường biểu tình và cả động loạn xã hội từ rất
nhiều nơi. Nguyên nhân thì mỗi nơi mỗi khác, nhưng hậu quả chung sẽ là bất ổn
chính trị. Hãy đi từ "Cựu Thế Giới", từ Âu Châu.
Cuộc khủng hoảng của khối Euro gồm
17 nước trong Liên hiệp Âu châu 27 thành viên chưa thể thoái lui. Trước và sau
mỗi kỳ họp, thượng đỉnh hay không, của lãnh đạo và các cơ chế hữu trách, người
ta lại thấy dân chúng nhiều nơi xuống đường phản đối những biện pháp được ban hành
để cứu nguy đồng Euro. Lãnh đạo Âu châu và các định chế hữu trách (Hội đồng Âu
châu, Ngân hàng Trung ương Âu châu và Quỹ Tiền tệ Quốc tế) cố gắng dung hòa quyền
lợi và quan điểm của các thành viên, nhưng ở nhà, quần chúng của các nước đang
được cấp cứu như Tây Ban Nha, Bồ Đào Nha, hay Hy Lạp, sẽ không chấp nhận những
biện pháp khắc khổ cần thiết.
Trong khi ấy, kinh tế Âu châu vẫn
èo uột và mấp mé suy trầm.
Tình hình sa sút tại Âu châu sẽ
trực tiếp ảnh hưởng đến các nền kinh tế đang phát triển, vốn dĩ cần xuất cảng để
giữ đà tăng trưởng. Như Ngân hàng Phát triển Á châu ADB, Ngân hàng Thế giới và
Quỹ Tiền tệ Quốc tế IMF đã dự báo vào đầu Tháng 10, sau vụ Tổng suy trầm
2008-2009, kinh tế toàn cầu có thể bị suy trầm lần nữa vì những gì xảy ra tại Âu
Châu – và cả Hoa Kỳ từ đầu năm tới.
Hiệu ứng Âu-Mỹ mà dội vào Trung
Quốc, với đà tăng trưởng đã giảm mạnh, động loạn xã hội sẽ lại tăng. Sau khi được
phép xuống đường chống Nhật vì tranh chấp chủ quyền trên cụm đảo Điếu Ngư –
Senkaku, người dân Hoa lục sẽ lại tiếp tục xuống đường phán đối vì những lý do
khác, như bất công xã hội, thất nghiệp, tham nhũng hay cường hào ác bá.
Trong khi ấy, lãnh đạo lại như bước
lên trứng mỏng.
Sau chín tháng đầy biến cố bất ngờ
nổi lên từ Thành Đô và Trùng Khánh của tỉnh Tứ Xuyên và dội về Bắc Kinh, Bộ Chính
trị không muốn có thêm một vụ tai tiếng nào khác trước khi Tập Cận Bình lên
thay Hồ Cẩm Đào làm Tổng bí thư và Chủ tịch Nhà nước. Nhưng sau Đại hội 18, các
vấn đề sinh tử của Trung Quốc vẫn còn nguyên vẹn. Thế hệ thứ năm, của những Tập
Cận Bình và Lý Khắc Cường, phải chuyển hướng và cải tổ cơ cấu, trong khi quần
chúng lại đòi hỏi nhiều hơn.
Chính là những bất ổn bên trong mới
khiến lãnh đạo Bắc Kinh tận dụng tinh thần ái quốc và bài ngoại để xoa dịu thần
dân, nên gây sóng gió ngoài biển Hoa Nam với các nước Đông Nam Á rồi biển Hoa Đông
với Nhật Bản. Trung Quốc không muốn và không thể gây chiến tranh mà chỉ cần đánh
lạc hướng quan tâm của dân chúng mà thôi.
Nhưng cũng vì vậy mà có thể gặp
tai nạn bất ngờ ở ngoài khơi vì những đụng độ không tính trước, nhất là vào mùa
lưới sắp tới của ngư phủ. Khi ấy, lãnh đạo mới và cũ, trước và sau Đại hội 18,
sẽ phản ứng ra sao? Đã lỡ khai thác tinh thần dân tộc như cưỡi trên lưng cọp, họ
sẽ làm sao thoả mãn những đòi hỏi đa diện mà đầy mâu thuẫn của quần chúng?
Thế giới có thể phần nào nhìn ra
những tính toán của họ tại Thượng đỉnh Đông Á vào tháng 11 tới đây....
***
Trở lại Hoa Kỳ, sau khi bước vào
cuộc chiến "chống khủng bố Hồi giáo toàn cầu" và vướng chân vào hai
chiến trường nóng là Iraq và Afghanistan, năm năm về trước, Tổng thống George
W. Bush quyết định đôn quân vào Iraq để rồi sẽ rút. Tổng thống Obama cũng có
quyết định tương tự tại Afghanistan, khác biệt là ông còn đặt ra kỳ hạn rút quân
là cuối năm 2014.
Việc triệt thoái ấy đang thành hình.
Những tranh luận đúng sai, hoặc về chiến trường sạch như Afghanistan hay bẩn như
Iraq, chỉ là tiểu xảo chính trị, chứ Hoa Kỳ phải tái phối trí ưu tiên của mình
và sẽ triệt thoái.
Nhưng "Mùa Xuân Á Rập" năm
ngoái là biến cố bất ngờ và hậu quả là cái gọi là phong trào dân chủ trong thế
giới Hồi giáo lại không nhất thiết phù hợp với quyền lợi của nước Mỹ - chuyện đang
thấy tại Ai Cập. Sau khi bị Âu Châu, chủ yếu là nước Pháp, dẫn dụ vào cuộc nội
chiến tại Libya và bị quân khủng bố phục kích tại Benghazi - mà còn chối đây đẩy
- Chính quyền tay mơ của Obama sẽ khéo lảng khỏi Syria và tội ác ngập đầu của
chế độ Bashar al-Assad.
Hoa Kỳ sẽ bán cái cho các nước Hồi
giáo, như Saudi Arabia hay Turkey, giải quyết hồ sơ Syria và mơ ước một phép lạ
tại Iran.
Suốt bốn năm qua, sau khi Tổng thống
đi vái tứ phương để nói chuyện hoà giải với đạo Hồi, Hoa Kỳ đã chứng minh ảnh
hưởng có giới hạn của mình trong thế giới Hồi giáo. Chính quyền sẽ nhậm chức
sau ngày 20 Tháng Giêng tới đây còn bị hậu quả bất lường, dù không với cường độ
của vụ khủng bố 9-11 năm 2001.
Người ta cứ nghĩ – sai – rằng Tổng
thống Hoa Kỳ lãnh đạo thế giới. Quyền lực của một tổng thống gồm có hai vế nội
chính và ngoại giao. Về nội chính, trong các vấn đề kinh tế, tài chánh và xã hội,
người cầm đầu Hành pháp phải thỏa nhượng với Lập pháp, Tối cao Pháp viện và Ngân
hàng Trung ương và thật ra có quyền lực rất giới hạn vè ngân sách. Vì vậy mới
phải tìm thắng lợi về an ninh và đối ngoại, là lãnh vực tương đối thuộc thẩm
quyền của Hành pháp.
Nhưng ngay trong lãnh vực đối ngoại
này, Tổng thống Hoa Kỳ cũng chẳng có toàn quyền quyết định hoặc có khả năng thực
hiện những chủ trương lớn khi tranh cử. Việc nêu ra chủ trương hay chủ thuyết
chỉ là phần hào nhoáng của tranh cử. Chứ khi cầm quyền thì tổng thống tân cử vẫn
lãnh di sản của người tiền nhiệm, vẫn bị biến cố bất ngờ và nhất là vẫn phải nương
theo tính toán của nước khác để bảo vệ an ninh và quyền lợi của quốc gia.
Tổng thống ưu tú và để lại sự
nghiệp lịch sử là người có thủ đoạn tranh đoạt tối đa quyền lợi cho nước Mỹ và
làm thay đổi được khung cảnh quốc tế, tức là hành xử như một đế quốc, mà vẫn có
vẻ bảo vệ những giá trị lý tưởng của nền dân chủ. Những người như vậy thật ra
không nhiều.
Và người sẽ tuyên thệ vào năm tới
sẽ khó đạt được thành tích ấy. Chỉ vì ưu tiên của nước Mỹ vẫn là những chuyện bên
trong và Hành pháp vẫn phải thỏa hiệp với Quốc hội do dân bầu lên., Chỉ vì Hoa
Kỳ mắc nợ quá nhiều, gây bội chi kỷ lục để kích thích kinh tế mà không đạt kết
quả và, quan trọng nhất, vì quần chúng đòi hỏi quá nhiều mà không chấp nhận hy
sinh để vượt qua những khó khăn hiện tại. Ai cũng đồng ý là phải giảm chi và tăng
thuế, nhưng giảm chi cho người khác và không tăng thuế của mình.
Cuối cùng thì chính là vì phải
xoay vào giải quyết chuyện bên trong mà Hoa Kỳ có thể lại gặp biến cố bất ngờ từ
bên ngoài và có phản ứng bất lường. Viễn cảnh ấy mới gây chóng mặt.
Obama khong phai la Clinton, va Romney khong phai la Reagan, biet lam sao bay gio???
Trả lờiXóaAi sẽ đắc cữ đây.
Trả lờiXóacho thue van phong quan 1