"Điễn đàn Kinh tế"
Trung Quốc học theo chiến lược Nhật Bản và nay phải cải cách mà không có dân chủ...
Sau cuộc bầu cử Thượng viện cuối tuần qua, đảng Tự Do Dân Chủ của Thủ
tướng Shinzo Abe có đa số đủ mạnh trong cả hai viện của Quốc hội Nhật
Bản. Nhờ vậy, từ nay đến kỳ bầu cử tới vào năm 2016, Thủ tướng Abe có
thời gian đủ dài để thật sự cải cách cơ chế kinh tế, xã hội và chính trị
Nhật Bản sau hai chục năm đình đọng. Nhưng đáng chú ý hơn vậy là khi
Nhật có cơ hội chuyển hướng vài chục năm mới thấy một lần thì cũng là
lúc Trung Quốc đang nói đến cải tổ để khỏi rơi vào tình trạng sa sút như
nước Nhật. Diễn đàn Kinh tế tìm hiểu hai trường hợp cải tổ song hành
của hai nền kinh tế dẫn đầu Châu Á.
Vũ Hoàng: Xin kính chào ông Nghĩa. Thưa ông, cách
đây đúng hai tháng trên diễn đàn này, ông có trình bày về cái trớn cải
cách của Nhật nếu đảng cầm quyền thắng cử tại Thượng viện, là điều đã
xảy ra tuần qua. Đảng Tự Do Dân Chủ cùng đảng liên minh thuộc xu hướng
Phật giáo là Tân Công Minh thắng lớn để liên minh cầm quyền của Thủ
tướng Shinzo Abe có thể bước vào một tiến trình cải cách sâu rộng.
Biến cố trên được các nước đón mừng với nhiều hy vọng vì Nhật có
nền kinh tế đứng hạng thứ ba thế giới với ảnh hưởng toàn cầu. Nhưng một
nước lại có vẻ ngờ vực sự thể này, là Trung Quốc, khi bộ máy thông tin
tuyên truyền của nhà nước Bắc Kinh liên tục đả kích Tokyo về ý đồ đen
tối trong việc chuyển hướng để trở lại chính sách phiêu lưu quân sự thời
xưa. Trong khi ấy, cả thế giới đều biết Trung Quốc cũng bước vào một
tiến trình cải cách sâu rộng hầu có thể tránh được những thập niên u ám
như Nhật Bản. Vì vậy, kỳ này chương trình chuyên đề của chúng ta sẽ nói
về yêu cầu cải cách của hai nền kinh tế đang dẫn đầu Châu Á mà cũng lại
có những mâu thuẫn đáng ngại. Ông nghĩ sao về đề nghị này?
Nguyễn-Xuân Nghĩa: - Ông có cái cách lý thú để nêu ra sự tương
đồng và dị biệt giữa hai nền kinh tế lớn nhất Á Châu lại đang cạnh tranh
với nhau trong nhiều lĩnh vực. Vì thời lượng có hạn, ta chỉ trình bày
những điểm chính của cuộc thi đua cải cách với vài bài học có ích cho
Việt Nam.
- Trước hết, về đại thể thì kinh tế Trung Quốc vừa vượt Nhật Bản năm
2010, nay có sản lượng cỡ 8.000 tỷ đô la so với gần 7.000 tỷ của Nhật
nhờ dân số hơn gấp 10 dân số Nhật. Về thực tế thì một năm một người dân
Nhật sản xuất ra gần 47 nghìn đô la so với 6.000 của một người Tầu, tức
là giầu gấp tám. Khác biệt chính là dân Nhật đã giàu và nay đã già, với
dân số lao động sụt 1% mỗi năm, trong khi dân Tầu thì chưa giàu đã già
như chúng ta đã nói kỳ trước.
- Khác biệt thứ hai là Nhật đã công nghiệp hóa trước Trung Quốc cả trăm
năm và theo quy luật thị trường từ bảy chục năm trước để thành mẫu mực
cho nhiều xứ khác, kể cả cho Trung Quốc là một nước mới chỉ cải cách từ
hơn 30 năm khi học theo chiến lược phát triển của Nhật.
Trung Quốc qua mặt Nhật Bản
Vũ Hoàng: Thưa ông, hiểu cách khác trong một viễn
cảnh dài thì Trung Quốc là nước đi sau về nhiều mặt nhưng có lợi thế là
học được kinh nghiệm của các nước đi trước và vừa qua mặt Nhật Bản nhờ
dân số cao gấp mười. Nhưng ông vừa nói rằng chính Trung Quốc đã đi theo
chiến lược của Nhật. Xin ông giải thích cho thính giả của chúng ta thấy
rõ hơn điều ấy.
Nguyễn-Xuân Nghĩa: - Như nhiều nước tân hưng Đông Á, Trung Quốc
áp dụng chiến lược của Nhật là lấy đầu tư và xuất khẩu làm lực đẩy chính
cho bộ máy sản xuất. Bên trong thì tổ chức hệ thống sản xuất chung
quanh khu vực chủ đạo của các tập đoàn và ngân hàng, dưới sự điều hợp
của nhà nước. Khác biệt ở đây là các tập đoàn và ngân hàng Nhật thuộc về
tư nhân, trong khi hệ thống chủ đạo của Tầu là của nhà nước, dưới sự
lãnh đạo duy nhất của một đảng độc tài.
Như nhiều nước tân hưng Đông Á, Trung Quốc áp dụng chiến lược của Nhật là lấy đầu tư và xuất khẩu làm lực đẩy chính cho bộ máy sản xuất. Nguyễn-Xuân Nghĩa
- Chiến lược phát triển ấy có nâng sản lượng trong một thời gian nhất
định, Nhật Bản rồi Trung Quốc đều đạt thành tích ngoạn mục, với một khác
biệt là sức tăng trưởng của Nhật có cân đối và công bằng hơn, với tiêu
chuẩn bảo vệ môi sinh cao hơn Trung Quốc rất xa.
- Nhược điểm của chiến lược này là thứ nhất quá lệ thuộc vào xuất khẩu
và hy sinh khả năng tiêu thụ của người dân, và thứ hai là đầu tư quá
nhiều nên mất hiệu suất, gây lãng phí và thổi lên bong bóng. Nhật bị bể
bóng đầu tư về địa ốc và cổ phiếu từ năm 1990 rồi khủng hoảng trong
nhiều năm liền. Trung Quốc đang bước vào giai đoạn nguy ngập này.
Vũ Hoàng: Nếu nhớ lại thì sau cơn khủng hoảng, cổ
phiếu Nhật sụt giá 50%, nay mới lấy lại có 25% và kinh tế qua bảy đợt
suy trầm khiến sản lượng không tăng suốt 20 năm rồi bị Trung Quốc vượt
mặt. Thưa ông, vì sao lãnh đạo Nhật Bản lại không giải quyết nổi bài
toán này?
Nguyễn-Xuân Nghĩa: - Câu hỏi này rất hay vì cũng là nỗi ám ảnh
của Trung Quốc ngày nay. Nhật Bản bị ách tắc chính trị, không dám lấy
loại quyết định quá mạnh với cái giá quá đắt để vượt cơn nguy khốn nên
mới kéo dài tình trạng đình trệ cho đến ngày nay.
- Một cách cụ thể, đáng lẽ Nhật phải có can đảm xoá nợ, tức là chịu tổn
thất vì sai lầm trong đầu tư, và chuyển tài sản từ doanh nghiệp và nhà
nước qua cho các hộ gia đình nhờ tiến trình cổ phần hóa hay tư nhân hóa.
Nếu như vậy thì họ đã có nền móng lành mạnh hơn để phục hồi, sau vài
năm suy thoái. Nhưng vì không muốn uống liều thuốc đắng của vài năm suy
thoái, họ tránh suy thoái mà bị suy trầm liên miên. Suy trầm là có đà
tăng trưởng thấp hơn, suy thoái là không tăng trưởng mà còn sụt. Hậu quả
của sự trì hoãn là nhà nước che giấu phần lỗ lã vì mất nợ, hạ lãi suất
đến số không để giảm phí tổn đầu tư hầu các doanh nghiệp khỏi phá sản và
vay tiền của dân để trang trải những chi phí này khiến nhà nước mắc nợ
đến mức kỷ lục là 240% Sản lượng. Chìm sâu bên dưới là điều nguy ngập mà
người ta cứ tưởng rằng hay: Nhật có tỷ lệ tiết kiệm quá lớn, tức là sức
tiêu thụ quá ít.
- Chính quyền Shinzo Abe liều lĩnh phá vỡ vòng luẩn quẩn đó khi đòi
đánh thuế trên tiết kiệm và khuyến khích tiêu thụ qua lời hăm dọa là sẽ
gây lạm phát 2% khi ồ ạt bơm tiền vào kinh tế. Một cách kích thích tiêu
thụ khác là đẩy lui phản ứng bảo hộ mậu dịch và đánh bung thế lực của hệ
thống phân phối hầu dân chúng có thể mua hàng nhập khẩu từ bên ngoài.
Đấy cũng là yếu tố giải thích vì sao, chỉ một ngày sau bầu cử Thượng
viện, Nhật chính thức tham dự vòng đàm phán Hiệp định Đối tác Chiến lược
Xuyên Thái Bình Dương TPP, dù rằng việc này sẽ đụng vào quyền lợi của
nhiều nhóm lợi ích đã từng cản trở việc cải cách. Nôm na là Chính quyền
đang bắt doanh nghiệp phải cạnh tranh với thiên hạ ngay trên thị trường
Nhật và tìm cách khác nâng cao lợi tức của người dân. Nếu họ thành công
thì đây là một cuộc cách mạng.
Vũ Hoàng: Ông vừa nhắc đến Hiệp định TPP và thị
trường nội địa của Nhật khiến ta nghĩ đến bài toán của Trung Quốc. Có
phải là hai xứ này đang có những vấn đề tương tự hay chăng?
Nguyễn-Xuân Nghĩa: - Thưa rằng đúng như vậy, dù là kích thước thì có khác.
Trung Quốc cũng gặp tình trạng bất thường là tiết kiệm quá cao, tiêu
thụ quá thấp, do chính sách chủ động của nhà nước là thắt lưng buộc bụng
người dân để dồn phương tiện vào đầu tư rồi cũng chất lên một núi nợ là
220% Sản lượng tức là gần bằng Nhật Bản. Một điểm tương đồng khác là cả
hai đều trì hoãn cải tổ, dung dưỡng sự mất cân đối quá lâu để duy trì
đà tăng trưởng.
- Vì sợ suy trầm mà Trung Quốc sẽ hạ cánh nặng nề, với đà tăng trưởng
chỉ bằng phân nửa hiện nay, tức là 3-4% một năm mà thôi. Họ có thể thành
công và không gây động loạn nếu nội dung cải cách nhắm vào việc tái
phân phối tài sản và phương tiện sản xuất từ khu vực nhà nước về các hộ
gia đình và tạo điều kiện cho tư doanh làm ăn dễ dàng. Nhưng, cái khó ở
đây là phải phá vỡ lực cản của các thế lực kinh tế và chính trị bên
trong và chung quanh hệ thống kinh tế nhà nước. Thế hệ lãnh đạo mới là
Tập Cận Bình và Lý Khắc Cường thì nói đến ý chí cải cách theo quy luật
thị trường và chấp nhận một đà tăng trưởng thấp hơn, nhưng người ta thật
chưa rõ là quyết tâm này có thể trở thành hiện thực hay không.
Sự khác biệt giữa Trung Quốc và Nhật Bản
Vũ Hoàng: Thưa ông, phải chăng người ta chưa rõ là
vì tiến trình quyết định thiếu minh bạch của hệ thống chính trị Trung
Quốc? Thí dụ như lãnh đạo các tập đoàn kinh tế nhà nước cũng là Trung
ương Ủy viên và họ tác động trong đảng để bảo vệ quyền lợi riêng mà quần
chúng bên ngoài không thể biết được. Xét như vậy thì khác biệt chính
của chuyện cải cách tại Nhật Bản và Trung Quốc có lẽ nằm trong thể chế
chính trị dân chủ và độc tài, có phải vậy không?
Nguyễn-Xuân Nghĩa: - Quả thật rằng đấy là yếu tố quan trọng nhất.
- Khi tranh cử, các đảng phái chính trị Nhật đều đưa ra chủ trương hành
động và vào thực tế của chính trường thì phải mặc cả và tương nhượng
đối phương trước sự tường thuật của truyền thông báo chí tự do để cử tri
phán xét trên quan điểm quyền lợi của họ. Tiến trình thỏa hiệp ấy khá
nhiêu khê rắc rối và dễ thay đổi nhưng quần chúng mới đích thực là người
quyết định sau cùng.
- Trung Quốc không gặp loại khó khăn này vì tưởng là một đảng độc quyền
dễ lấy quyết định hợp lý mà khỏi qua thủ tục đổi chác như trong một chế
độ dân chủ. Sự thật lại khác hẳn. Quyết định thiếu tính hợp lý và sự
đổi chác lại mờ ám nên dễ đưa tới những liều thuốc đổ bệnh.
Trong giai đoạn chuyển hướng, đà tăng trưởng của kinh tế Trung Quốc sẽ giảm mạnh và Nhật Bản thì mở rộng đầu tư ra ngoài và vì những mâu thuẫn gay gắt với Trung Quốc nên sẽ tìm vào các thị trường khác. Nguyễn-Xuân Nghĩa
Vũ Hoàng: Nếu có thể tạm tổng kết, ông nghĩ sao về
việc hai nền kinh tế dẫn đầu Châu Á của một nước dân chủ và một nước độc
tài đang cùng bước vào giai đoạn cải cách?
Nguyễn-Xuân Nghĩa: - Thuần về kinh tế thì đây là một điều may
mắn cho người dân của hai quốc gia này vì việc cải cách chỉ có thể thành
công nếu tái phân lại lợi tức cho dân chúng và các tiểu doanh nghiệp tư
nhân. Đấy mới là lực đẩy đích thực của nền kinh tế.
- Trong giai đoạn chuyển hướng, đà tăng trưởng của kinh tế Trung
Quốc sẽ giảm mạnh và Nhật Bản thì mở rộng đầu tư ra ngoài và vì những
mâu thuẫn gay gắt với Trung Quốc nên sẽ tìm vào các thị trường khác. Đấy
là cơ hội thuận lợi cho Việt Nam để vừa ra khỏi quỹ đạo Trung Quốc vừa
tiếp nhận công nghệ cao cấp hơn của Nhật.
- Nhưng vì kinh tế cũng là chính trị, nếu Trung Quốc gặp khó khăn nội
bộ thì sẽ hướng dư luận ra ngoài và đào sâu mâu thuẫn với Nhật Bản. Điều
ấy càng giúp Chính quyền Nhật cải cách thành công nhờ hậu thuẫn của
người dân đang bừng tỉnh với tinh thần ái quốc, nhưng lại gây ra nhiều
rủi ro xung đột trong khu vực.
Vũ Hoàng: Xin cảm tạ chuyên gia Nguyễn-Xuân Nghĩa về cuộc trao đổi này.
_______________
Bác nói "Một cách cụ thể, đáng lẽ Nhật phải có can đảm xoá nợ, tức là chịu tổn thất vì sai lầm trong đầu tư, và chuyển tài sản từ doanh nghiệp và nhà nước qua cho các hộ gia đình nhờ tiến trình cổ phần hóa hay tư nhân hóa"
Trả lờiXóaNhư vậy hiện nay ở Nhật vẫn có thành phần kinh tế nhà nước như ở Trung Quốc phải không bác?
Họ vẫn chưa cổ phần hóa được những con khủng long này được?
Cháu Thạnh
Em đọc kỹ, "chuyển tài sản từ doanh nghiệp và nhà nước". Không phải là Nhật có hệ thống doanh nghiệp nhà nước (như TQ hay VN). Các doanh nghiệp và ngân hàng của tư nhân Nhật được hệ thống công quyền yểm trợ để đầu tư và phát triển thị phần mà bất kể lỗ lã nên mới thổi lên bong bóng và khi bóng bể thì nhiều cơ sở tất nhiên phải phá sản (như Mỹ sẽ bị sau này). Nhưng thay vì để các doanh nghiệp vỡ nợ và phải cải cách thì nhà nước lại tìm cách cấp cứu, bơm tiền và khoả lấp vấn đề. Vì vậy mới kéo dài tình trạng èo uột và khó khăn, trong khi ấy chỉ chất thêm một núi nợ: dân Nhật thắt lưng buộc bụng cho nhà nước vay tiền để cấp cứu doanh nghiệp và trả tiền hưu bổng cho người cao niên.... TQ cũng chẳng khác, trong khi Hoa Kỳ thì táo bạo hơn và chấp nhận khủng hoảng để đụng đáy rất sâu rồi bật lên rất mạnh. Hai nếp văn hóa khác nhau dẫn tới chính sách khác nhau.
XóaBây giờ đến lúc Nhật tìm giải pháp khác, triệt để hơn, liều lĩnh hơn và rủi ro hơn, nhưng nếu thành công thì sẽ khác...
NXN
Cho cháu hỏi thêm: Hệ thống Bank của Nhật là tư nhân hay nhà nước ạ? Nếu bank là tư nhân, doanh nghiệp cũng tư nhân thì nhà nước họ yểm trợ và cứu bằng cách nào ạ?
Trả lờiXóaCháu: Thạnh
Tôi sẽ có dịp trình bày lại vụ khủng hoảng rồi suy trầm tại Nhật, từ 20 năm trước, thì chúng ta mới hiểu hết về những bế tắc và giải pháp, may ra thì sẽ có thêm kinh nghiệm cho chuyện... của mình.
Trả lờiXóaMột các giản lược thì khi ngân hàng cho vay mà mất nợ vì khách (doanh nghiệp) không trả nổi, người ta sẽ có vấn đề là nên đắp vốn cấp cứu ngân hàng hay không, tại sao, tiền đâu ra và cứu những ai, bỏ những ai?
Nhật Bản đã bị năm 1990-1991, Nam Hàn năm 1997-1998, Hoa Kỳ năm 2007-2008, Trung Quốc năm 2000 và mất 200 tỷ đô la bù lỗ và đang bị nặng hơn gấp bội....
Hệ thống ngân hàng Nhật là của tư nhân, với quan hệ gần như hữu cơ với các doanh nghiệp theo lối tổ chức đặc thù của họ và được 1) bộ máy hành chính công quyền, lẫn 2) các chính trị gia (các đảng chính trị) yểm trợ "theo diện chính sách" từ nhiều thập niên. Khi vỡ nợ thì nhà nước tung tiền cấp cứu để khỏi phá sản và kéo dài tình trạng bấp bênh non yếu này thay vì mạnh dạn hy sinh để cái cơ cấu toàn bộ kiến trúc bất thường.
Đấy là một trong nhiều lý do khiến khủng hoảng kéo dài hơn. Cho đến ngày nay...
NXN