Nghịch lý Obama, vũng lội Syria và Liên bang Nga cười cười
* Mắc lỡm rồi em ơi! *
Trong có hai
năm – Tháng Ba năm 2011 và Tháng Tám 2013 - Tổng thống Barack Obama hai lần phải
quyết định sử dụng võ lực để can thiệp vào một nước Hồi giáo đang gặp nội
chiến. Lần này, ông còn kẹt hơn nữa, can thiệp cũng dở mà không làm gì thì còn
tệ hơn! Vì sao nên nỗi?
Lần trước là tại Libya, qua một nghị quyết của Liên hiệp quốc
và sự tiếp tay của các nước Tây phương, với kết quả là lãnh tụ Muammar Ghaddafi
bị hạ sát. Nhưng rồi Libya bị nội loạn với hậu quả là vụ Benghazi làm Chính quyền
Obama bị mang tiếng là che giấu sự thật. Lần này là tại Syria, với những tranh
chấp sắc tộc và mâu thuẫn quốc tế còn gai góc gấp trăm, sau hơn hai năm nội chiến
khiến hơn trăm ngàn người bị tàn sát, có khi bằng võ khí hóa học.
Từ một Tổng thống đã cố hòa giải với các nước và với thế giới
Hồi giáo, việc Hoa Kỳ lại phải dụng binh là một nghịch lý... dễ hiểu: Obama tự
chiếu bí. Khi bom đạn lên tiếng tại Syria, có khi nước Mỹ lỡ làng vì sau 12 năm
chinh chiến tại ba nơi và chưa rút chân ra thì đã tụt vào hố cũ.
Chúng ta hãy cùng nhìn lại sự
thể.
***
Khi cuộc nội chiến Syria bùng
nổ từ Tháng Ba năm 2011, Tổng thống Obama cố giữ thái độ thận trọng vì 1) Hoa Kỳ
đang triệt thoái khỏi Iraq, và 2) ông quyết định đôn quân gấp ba vào
Afghanistan để đạt một số thắng lợi chính trị nhờ thành quả quân sự cho việc
triệt thoái được báo trước là vào cuối năm 2014. Vì vậy, với hồ sơ Syria, ông
Obama chỉ có thể đề cao những giá trị tinh thần của nhân loại, như quyền tự do
và dân chủ, để lên án việc chế độ độc tài của Tổng thống Bashar al Assad sử dụng
bạo lực chống người dân.
Vào thời điểm ấy, không quên
rằng mình đã từng kỳ vọng vào vai trò cải cách của al Assad khi còn là Nghị sĩ,
Ngoại trưởng Hillary Clinton nói trước rằng Hoa Kỳ không can thiệp vào Syria vì
Quốc hội Mỹ không đồng ý. Khổ nỗi, chế độ al Assad lại còn tàn ác hơn với dân
biểu tình và số thương vong gia tăng vùn vụt. Vì vậy, Chính quyền Obama mới có
lập trường cứng rắn hơn và huy động sự can thiệp của quốc tế về ngoại giao và
kinh tế. Hoa Kỳ dẫn đầu qua hàng loạt quyết định cấm vận kể từ Tháng Bảy 2011. Nhưng
với khả năng tiếp vận của Iran và Liên bang Nga cho Syria, đòn cấm vận không đạt
kết quả.
Sau đó là một chuỗi sai lầm của
Tổng thống Mỹ.
Sai lầm đầu tiên là qua Tháng
Tám năm 2011, Obama công khai tuyên bố rằng al-Assad "phải ra đi". Tổng
thống Hoa Kỳ chỉ nên nhân danh đạo đức con người mà kết án một chế độ hung đồ là
đi ngược trào lưu hay lịch sử khi chà đạp nhân quyền và tàn sát thường dân.
Ông ta hay bà ta không thể nói
rằng lãnh tụ nay hay Tổng thống kia của một xứ nào đó "phải ra đi". Nhân
danh cái gì mà bảo như vậy? Lý do đơn giản là theo đúng giá trị tinh thần mà nước
Mỹ đề cao, ra đi hay không là một quyết định của người dân xứ đó.
Cũng theo đúng giá trị tinh
thần đó, nếu người dân bị đàn áp và không còn tiếng nói thì quốc tế phải lên tiếng.
Quốc tế ở đây là Liên hiệp quốc, qua một Nghị quyết của Hội đồng Bảo an với năm
hội viên thường trực và có quyền phủ quyết là Anh, Pháp, Mỹ, Nga và Tầu. Vì Nga
và Trung Quốc có lập trường bênh vực chế độ al Assad – và còn muốn Hoa Kỳ thêm
sa lầy trong thế giới Hồi giáo - Liên hiệp quốc không thể có một nghị quyết lên
án.
Trong trường hợp đó, Hoa Kỳ có
thể nhân danh đạo lý con người mà giúp cho tiếng nói người dân Syria được thể
hiện, khiến al Assad phải ra đi.
Nói cách khác, ngày 18 Tháng
Tám năm 2011, khi công khai tuyên bố rằng al Assad phải từ chức, ông Obama hàm ý
là thế giới (Liên hiệp quốc) hay/và Hoa
Kỳ phải có thái độ. Thực tế, hôm đó ông còn chìm sâu hơn trong vòng luẩn quẩn của
tay mơ, khi tuyên bố nước đôi: 1) Hoa Kỳ không can thiệp vào nội tình Syria, 2)
ngoài các áp lực chính trị và kinh tế. Vì các áp lực này đều vô hiệu, lời hăm dọa
của Tổng thống Mỹ chỉ chứng tỏ khả năng giới hạn của Hoa Kỳ.
Xin nhớ lại: Tổng thống một đệ
nhất siêu cường tuyên bố rằng Tổng thống một xứ độc tài phải ra đi mà hai năm
sau, al Assad vẫn còn ở đó và tàn sát thường dân dữ dội hơn. Obama làm cho lời
tuyên bố của mình là vô giá trị và Syria, Nga cùng Iran đều biết vậy.
Quả nhiên là tới đầu năm 2012, nội tình Syra còn tồi tệ hơn,
mà các cuộc vận động ngoại giao của Hoa Kỳ và đồng minh Âu Châu đều thất bại. Một
nghị quyết do nước Anh soạn thảo bị Hội đồng Bảo an Liên hiệp quốc bác bỏ vào
ngày 24 Tháng Hai vì lá phiếu phủ quyết của hai hội viên Nga Tầu.
***
Sáu tháng sau, ông Obama lại tự chiếu bí lần thứ hai.
Nhờ Iran hỗ trợ và nhờ sự bảo vệ của Nga và Trung Quốc, chế độ
al Assad ra tay đàn áp các nhóm võ trang đối lập lẫn thường dân. Tháng Tám năm 2011,
Tổng thống Obama vẽ ra một vòng vây hãm thứ hai cho chính mình, khi khẳng định
rằng việc Chính quyền Syria sử dụng võ khí tàn sát bằng hoá học là vượt "lằn
ranh đỏ".
Theo ý Obama, lý do của lằn ranh bất khả xâm phạm này là vì nó
gây hậu quả nghiêm trọng và mở rộng tình trạng xung đột ra toàn khu vực.
Sau khi nói là al Assad phải ra đi – mà cứ còn ở đó và còn
hung bạo hơn - Tổng thống Mỹ vạch ra một tối hậu thư thứ nhì, trên cát. Dù vậy,
chế độ al Assad vẫn sử dụng võ khí hóa học chống lại thường dân, như tình báo của
Anh và Pháp đã xác nhận, mà Hoa Kỳ cố gắng điều tra nhưng chưa có kết quả nên đành
làm lơ....
Một năm sau, vào tuần qua, Hoa Kỳ xác nhận là chế độ
al-Assad lại vừa dùng võ khí hóa học lần nữa. Đấy là lúc ông Obama tự đẩy vào
chỗ phải quyết định can thiệp vào Syria, bằng giải pháp quân sự.
Vì vậy, từ thấp lên cao, từ phát ngôn viên Phủ Tổng thống đến
Ngoại trưởng rồi Phó Tổng thống Hoa Kỳ đã theo nhau lên tiếng về nhu cầu can
thiệp vào Syria. Ngày Thứ Hai đầu tuần, Tham mưu trưởng Liên quân Hoa Kỳ là Đại
tướng Martin Dempsey có phiên họp khẩn cấp tại thủ đô Amman của Jordan với lãnh
đạo quân sự của các đồng minh là Anh, Pháp, Đức, Ý, Gia Nã Đại và Turkey,
Jordan, Saudi Arabia và Qatar. Nhưng trước đấy, chính ông Dempsey cũng nói rõ về
những khó khăn của một giải pháp quân sự....
Bây giờ, lãnh đạo bộ Quốc phòng và quân lực Mỹ đều tự chuẩn
bị để khi Tổng thống ra lệnh là họ thi hành nhiệm vụ.
Nhưng vì sao Tổng thống lại để mình rơi vào hoàn cảnh phải
ra lệnh như vậy?
***
Đa số dân Mỹ thật ra chưa hiểu, hoặc không đồng ý, là tại
sao Hoa Kỳ lại phải can thiệp vào Syria? Trong hơn hai năm liền, ông Obama không
một lần nào chủ động trình bày hồ sơ Syria cho quốc dân cùng rõ về hậu quả, để
tranh thủ hậu thuẫn cho một quyết định dụng binh khi cần thiết. Ông chỉ bắn tiếng
hăm dọa đối phương mà quên hẳn dư luận ở nhà.
Khi đã phải quyết định can thiệp, ban tham mưu của ông còn cố
tình tiết lộ chi tiết, và cả thời điểm tấn công là ngày Thứ Năm 29, có lẽ để lại
bắn tiếng trong một đòn tháu cáy. Truyền thông Hoa Kỳ và cả Việt ngữ lật đật chụp
lấy tin đó, và bị bẽ bàng. Bẽ bàng vì sau khi ra tối hậu thư, ông Obama vẫn không
nói gì với quốc dân và quốc hội ở nhà, trong khi Thủ tướng Anh David Cameron xin
phép Quốc hội Anh và bị bác.
Tại Hoa Kỳ, Quốc hội Mỹ không quên chuyện đảo điên thời trước.
Sau vụ 9-11, Tổng thống George W. Bush có hậu thuẫn toàn dân
để mở ra chiến dịch Afghanistan rồi Iraq. Việc tấn công Iraq được sự ủng hộ của
lưỡng viện và lưỡng đảng sau 17 nghị quyết của Liên hiệp quốc mà rốt cuộc lại gây
tổn thất chính trị nặng nhất cho Chính quyền Bush. Kể cả lời vu cáo rằng ông Bush
gian dối với Quốc hội về chuyện võ khí tàn sát. Bây giờ, Liên hiệp quốc cũng lại
yêu cầu phải điều tra rõ ràng hơn về vụ võ khí hóa học tại Syria, và dù có xác
nhận thì vẫn còn hai con kỳ đà cản mũi trong Hội đồng Bảo an.
Cái nghiệp Bush đang tái diễn với Obama. Tổng thống Mỹ đã để
cho mình bị áp lực phải tham chiến vì ba bốn lý do sau đây.
Obama từng kêu gọi quốc tế giảm trừ võ trang và kiểm soát việc
phổ biến võ khí tàn sát hàng loạt, trong đó có võ khí hoá học. Nhưng thế giới có
hai chế độ hung đồ lại bất chấp lời kêu gọi mà cứ chế tạo võ khí hạch tâm, hỏa
tiễn và còn phổ biến võ khí giết người hàng loạt cho các nước độc tài, kể cả
Syria. Đó là Bắc Hàn và Iran.
Khi vạch lằn ranh đỏ cho chế độ độc tài Syria, ông Obama tự đẩy
mình vào kho đạn: nếu al Assad bước qua lằn ranh mà Hoa Kỳ lại án binh bất động
thì Bắc Hàn và Iran sẽ kết luận rằng Tổng thống Mỹ chỉ tháu cáy, chứ không dám động
binh. Muốn chứng minh ngược thì Obama phải bấm nút!
Lý do kia là chế độ al Assad còn tồn tại là nhờ Iran, Nga và
Tầu. Hai năm sau khi Obama tuyên bố rằng al Assad phải ra đi mà lãnh tụ hung bạo
này vẫn còn đó thì hai đối thủ kia kết luận rằng Tổng thống Mỹ là người không đáng
sợ. Các chế độ chống Mỹ đều có thể kết luận như vậy nên Hoa Kỳ phải can thiệp để
chứng minh ngược lại.
Lý do thứ ba là các nước đồng minh Hồi giáo của Hoa Kỳ cũng yêu
cầu Obama có lập trường cứng rắn hơn với Syria và Iran. Sau khi Mỹ bỏ rơi Hosni
Mubarak tại Ai Cập và chần chờ tại Syria, các nước Hồi giáo thân Mỹ bị các chế độ
quá khích đe dọa. Trong khi ấy, Iran có thể phong tỏa Eo biển Hormuz, Syria và
lực lượng Huynh đệ Hồi giáo có thể xúi giục lực hai nhóm khủng bố Hezbollah và
Hamas gây rối loạn trong vùng. Và khi có chuyện, Israel có thể bị Syria đánh phủ
đầu để tự vệ.....
Nghĩa là nếu Tổng thống Mỹ không có phản ứng thì đồng minh sẽ
hết tin Hoa Kỳ, các lực lượng Hồi giáo cực đoan và cả phong trào khủng bố lại
thừa cơ bành trướng trong toàn khu vực, từ Bắc Phi qua Tây Phi và Trung Đông.
Lý do cuối cùng, sau khi đòi al Assad phải từ chức và hai lần
vẽ lằn ranh đỏ, Tổng thống Mỹ bị đẩy tới chỗ phải can thiệp vào Syria vì một lý
do thuộc loại chiến lược cho quyền lợi Hoa Kỳ: Nếu không can thiệp thì Hoa Kỳ mất
hết tư thế trong thế giới Hồi giáo, đồng minh chẳng tin mà kẻ thù chẳng sợ. Bây
giờ, Obama phải chứng minh với Quốc hội và quốc dân rằng việc can thiệp này là
một yêu cầu về "quyền lợi chiến lược của tổ quốc".
Còn quân lực Hoa Kỳ phải hoàn tất nhiệm vụ thật ra nan giải.
Với hậu quả chẳng có gì là bất ngờ là trôi vào một vũng lầy khác....
***
Tổng kết lại, sau khi tránh né việc dụng binh, Hoa Kỳ đang gặp
trở ngại quốc tế, từ Liên hiệp quốc đến các đồng minh Anh Pháp, nên có thể phải
ra quân một mình. Nước Mỹ thừa sức làm chuyện đó, một cách tượng trưng. Nhưng khi
can thiệp một cách miễn cưỡng và chớp nhoáng như vậy thì không thể làm thay đổi
cục diện tại Syria. Mà chỉ chứng minh rằng thế giới vẫn nên sợ Hoa Kỳ, nhưng nên
thương một ông Tổng thống lạng quạng. Và thương nhất là các chiến binh Mỹ, họ đang
chờ lệnh để thi hành một sứ mệnh thiếu hậu thuẫn của người dân.
Đừng ai nhìn vào cái vẻ cười cười của Tổng thống Vladimir
Putin của Liên bang Nga. Đau lắm!