Nguyễn-Xuân Nghĩa - Ngày 121114
"Thập bát đại" là một màn trình diễn
huê dạng và hoành tráng của Trung Quốc
Đại hội khóa 18 của Đảng Cộng sản Trung Hoa đã kết thúc với một khẩu hiệu
và nhiều câu hỏi. Khẩu hiệu đó là "Cải Cách". Câu hỏi là cải cách những
gì, vì sao và tiến hành như thế nào?
Từ nhiều tháng qua, dư luận
truyền thông Anh ngữ và Hoa ngữ đã tràn ngập tin tức, tiết lộ hay đồn đoán, bình
luận về yêu cầu chuyển hướng và cải cách của Cộng đảng Trung Hoa. Xuyên qua các
nguồn tin chính thức lẫn bán chính thức - hoặc lời đồn - người ta được biết về các
cuộc thảo luận hoặc tranh luận trong nội bộ đảng trước khi thế hệ thứ năm lên lãnh
đạo với vai trò trọng yếu của nhân vật Tập Cận Bình, là Tổng bí thư đảng, Chủ tịch
Quân ủy Trung ương rồi Chủ tịch Nhà nước từ Tháng Ba năm tới sau kỳ họp tượng
trưng của Quốc hội.
Về Tập Cận Bình, người ta chỉ
được biết những gì lãnh đạo Trung Quốc cho biết:
Rằng đấy là lãnh tụ có viễn
kiến, biết nhìn xa, đã lập thành tích quản lý tại Chiết Giang và các tỉnh thành
trú phú ở miền Đông, từng tu nghiệp tại Hoa Kỳ sau khi là nạn nhân của cuộc Đại
Văn Cách trong tuổi niên thiếu. Họ Tập còn có quan hệ tốt đẹp với các tướng lãnh
xưa là thuộc cấp của người cha, Tập Trung Huân, cũng một nạn nhân Đại Văn Cách
và là người yểm trợ Đặng Tiểu Bình trong nỗ lực đổi mới.
Trước khi đảm nhiệm vai trò lãnh
đạo, Tập Cận Bình còn gặp chuyên gia kinh tế Hồ Đức Bình, một trí thức chủ trương
cải cách, con trai của cựu Tổng bí thư Hồ Điệu Bang, một lãnh tụ đổi mới bị mất
chức vào năm 1987 và tang lễ năm 1989 đã châm ngòi cho vụ thảm sát Thiên An Môn....
Cũng về Tập Cận Bình, hai ngày
trước Đại hội, người ta được biết qua một bài viết của thống tấn xã Reuters về
những nguồn tin xuất phát từ những người gần gũi với lãnh đạo, rằng Hồ Cẩm Đào
và Tập Cận Bình đã kín đáo vận động cho những biện pháp dân chủ mang ý nghĩa lịch
sử.
Dân chủ ở chỗ họ đề nghị một
tiến trình tuyển chọn mới. Số đảng viên được bình bầu vào Ban chấp hành Trung ương
được đông hơn 8% số ghế của các Trung ương Ủy viên. Hơn 200 Trung ương Ủy viên
này sẽ bầu vào Bộ Chính trị một số đảng viên cao cấp nhiều hơn số ghế 25 Ủy viên
Bộ Chính trị. Nền dân chủ tập trung có vẻ đặc quánh hơn nhưng vẫn là dân chủ!
Cũng có chi tiết đáng chú ý được
phóng ra ngoài là chính Tập Cận Bình soạn thảo báo cáo chính trị dầy 64 trang để
Hồ Cẩm Đào đọc trong hơn một tiếng trong khi một đại biểu khóc sụt sùi đọc thơ
ca tụng Chủ tịch Hồ Cẩm Đào trước Đại hội. Nghĩa là Hồ-Tập hoàn toàn nhất trí, là
những lãnh tụ gương mẫu và không có mâu thuẫn giữa hai lớp lãnh đạo vừa chuyển
giao quyền lực.
Chúng ta được chuẩn bị để kết
luận rằng dù thuộc phe Thái tử đảng – con cháu đại công thần – Tập Cận Bình là
người quả cảm và có tinh thần cải cách. Hầu hết các nhà bình luận Tây phương đều
suy diễn ngọt ngào như vậy. Vì được cho uống nước đường.
Nghệ thuật gây ấn tượng là một
biệt tài của Cộng đảng Trung Hoa. Văn hoá Trung Hoa có chữ "thuật quỷ biển",
nghệ thuật quỷ quái biển lận để gây ra nhận thức sai lầm về ta, về địch....
Nghệ thuật cai trị thì khác.
Xin hãy nhìn vào hồ sơ kinh tế.
Sau chuyến "Nam tuần" năm 1992 của Đặng Tiểu Bình, Trung Quốc tiếp tục
cải cách kinh tế và có hai chục năm tăng trưởng ngoạn mục. Mười năm sau cùng, từ
2002 dưới thời Hồ Cẩm Đào, kinh tế và lợi tức đã tăng gấp năm và Trung Quốc đứng
hạng nhì thế giới về sản lượng, chỉ thua có Hoa Kỳ.
Nhưng chu kỳ tốt đẹp ấy nay đã
hết.
Kinh tế đạt mức tăng trưởng thấp
hơn, bất công gia tăng cao hơn, dị biệt về lợi tức và nhận thức giữa các địa phương
đã là hố sâu mở rộng. Và dân chúng bất mãn biểu tình đông hơn, bạo động hơn, về
đủ loại vấn đề, như tham nhũng, cường hào ác bá, môi sinh bị hủy hoại, dự án bị
rút ruột và gây tai nạn tập thể, v.v.... Trong cả năm qua, chính Hồ Cẩm Đào lẫn
Ôn Gia Bảo đều nói đến nạn bất công, bất ổn, thiếu phối hợp và không bền vững. Khai
mạc Đại hội, họ Hồ còn cảnh báo rằng nạn tham nhũng có thể làm đảng và nhà nước
sụp đổ, một sự nhất trí khác của cặp Hồ-Tập.
Khi ấy, ta mới nhớ đến Bạc Hy
Lai, Bí thư Trùng Khánh và Ủy viên Bộ Chính trị đánglẽ sẽ được bầu vào Thường vụ trong
Đại hội này. Tám tháng trước, họ Bạc bất ngờ bị cách chức, rồi đuổi khỏi đảng để
sẽ bị truy tố về những tội danh chưa ai biết là gì. Nhân Đại hội, người ta mới
được giải thêm rằng Bộ trưởng Hoả xa Lưu Chí Quần và Bạc Hy Lai đã bị kỷ luật do
nỗ lực chống tham nhũng của đảng nhằm thanh lọc hàng ngũ. À ra thế!
Nhưng sau cùng thì mọi việc vẫn
như cũ.
***
Khi mở ra công cuộc cải cách
30 năm về trước, Đặng Tiểu Bình vẽ ra cái kiềng ba chân: 1) thực tiễn áp dụng
chủ nghĩa tư bản trong kinh tế để tìm mức tăng trưởng cao hơn; 2) tỏ vẻ nhún nhường
về đối ngoại theo phương châm "thao quang dưỡng hối", tỏa đức sáng và
che giấu ý đồ đen tối để không gây lo sợ và tìm hậu thuẫn quốc tế; 3) củng cố
quyền lực đảng ở bên trên nhờ phép đồng thuận của tập thể để không cá nhân hay thế
lực nào có thể phân hóa thượng tầng lãnh đạo.
Nhằm bảo đảm là đường lối đó
được các thế hệ sau thi hành, họ Đặng còn chuẩn bị người sẽ kế vị, từ Giang Trạch
Dân từ năm 1992 đến Hồ Cẩm Đào từ năm 2002. Quả nhiên là sau đó Trung Quốc đã đổi
thay. Thế giới cũng vậy.
Nhưng ngày nay, sự thể không còn
như những gì họ Đặng đã tính và cả ba chân kiềng đều ngả.
Thứ nhất, Trung Quốc đã đạt mức
tăng trưởng cao, nhưng cũng đào sâu khác biệt giữa các thành phần dân chúng và
các địa phương. Khi kinh tế thế giới bị tổng suy trầm năm 2008, tập thể lãnh đạo
xoay không kịp và trở lại bài bản cũ là đẩy mạnh tăng trưởng nhờ các tỉnh duyên
hải thay vì nâng cao mức tiêu thụ nội địa để giảm bớt sự lệ thuộc vào thị trường
bên ngoài.
Nguyên tắc lãnh đạo tập thể
qua sự đồng thuận còn dẫn đến sự hình thành của nhiều phe nhóm cùng thoả hiệp với
nhau để nắm quyền mà không dám lấy những quyết định chuyển hướng quá gay gắt
khi gặp biến cố kinh tế tài chánh bất ngờ của một thế giới toàn cầu hóa đã tràn
ngập thông tin loại tức thì, lập tức.
Mô hình phát triển kinh tế
theo chiến lược Đông Á của Đặng Tiểu Bình đã đi hết sự vận hành tốt đẹp và trở
thành vấn đề hơn là giải pháp.
Thứ hai, vì kinh tế bị lệ thuộc
vào bên ngoài - hiện tượng chưa từng có trong lịch sử xứ này - việc bảo vệ nguồn
cung cấp và thị trường xuất cảng khiến Trung Quốc thiên về chánh sách đối ngoại
năng động và thực tế hung hăng hơn. Với những phương tiện mới, Quân đội trở thành
tự tin đến độ chủ quan và chủ chiến, và qua Quân ủy Trung ương còn tác động vào
lãnh đạo.
Tôn chỉ "thao quang dưỡng
hối" của Đặng hay khẩu hiệu "quật khởi hòa bình" của Hồ Cẩm Đào đã
bị vượt qua.
Cái chân kiềng thứ ba còn bị
lung lay nặng hơn.
Không thể chuyển hướng về chính trị vì phải bảo vệ quyền lực
đảng, tầng lớp lãnh đạo đã loay hoay với nhiều mô thức khác nhau mà chẳng tìm ra
đồng thuận. Kết quả là từng phe phái tranh giành quyền bính với nhiều chủ trương
cải cách khác biệt. Bên dưới, mỗi phe nhóm lại có tay chân thân tộc và vây cánh
riêng trong hệ thống kinh tế nhà nước, tại các địa phương và thậm chí trong quân
đội.
Họ khoanh vùng hoạt động, chia
chác quyền lợi và mặc tình tham nhũng. Muốn diệt trừ tham nhũng là mặc nhiên đụng
vào quyền lợi phe phái, tức là gây ra vấn đề chính trị. Vụ Bạc Hy Lai chỉ là một
trường hợp. Tay đầu sỏ của hệ thống tham ô Trùng Khánh cũng là một lãnh tụ của
phe "Tân tả", có tinh thần bảo thủ của Mao Trạch Đông, lại liên kết với
một số phần tử cực hữu trong quân đội.
Ở dưới cùng, người dân không
thể chịu đựng nổi tình trạng đó và đã có phản ứng gay gắt.
Ý thức được mức độ trầm trọng
của vấn đề, cả Hồ Cẩm Đào lẫn Ôn Gia Bảo đều nói đến nhu cầu chuyển hướng về
kinh tế và cải cách về chính trị. Nhưng họ không thực hiện nổi và đành trao cho thế
hệ nối tiếp một di sản có nhiều rủi ro.
Thế hệ nối tiếp là Tập Cận Bình,
Lý Khắc Cường cùng năm Ủy viên mới của Thường vụ Bộ Chính trị cũng chẳng thể làm
gì hơn là xiết chặt quyền lực và tìm cách luồn lách khỏi giông bão. Các ủy viên
này đều có tinh thần bảo thủ và không dám trắc nghiệm giải pháp cải cách chính
trị cho dân chủ hơn, như Ôn Gia Bảo kêu gọi hay Lý Nguyên Triều hoặc Uông Dương đề nghị. Ôn Gia Bảo
thì sắp ra về; hai Uỷ viên Bộ Chính trị là Trưởng ban Tổ chức Trung ương Lý Nguyên Triều và Bí thư Quảng Đông Uơng Dương thì không
được vào Thường vụ. Nhờ còn trẻ, năm nay mới 57, may lắm thì Uông Dương còn hy vọng được vào Thường vụ sau Đại hội 19, vào năm 2017, nếu Quảng Đông không có loạn.
Hãy nên thông cảm cho tầng lớp
lãnh đạo mới. Trong hoàn cảnh bấp bênh và ngột ngạt hiện nay, bất cứ biện pháp
cải cách chính trị nào, dù có nhỏ nhoi và chỉ ở dưới cơ sở, cũng có thể bung ra
thành chấn động lớn. Vì vậy, cả Đại hội 18 hay
"Thập bát đại" mới thấy hoa mắt đinh tai về khẩu hiệu cải cách.
Huê dạng
và hoành tráng như lớp men tráng ngoài.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét