Trận đấu kinh tế giữa Mỹ và Nga về vụ Ukraine
* Những người biểu tình ủng hộ Nga tại Crimea * |
Trưa Thứ Năm mùng sáu, Tổng thống Barack Obama xuất hiện trước báo chí để công bố quyết định trừng phạt Liên bang Nga qua một Sắc lệnh Hành pháp. Ngay lập tức, từ Âu Châu, Ngoại trưởng John Kerry khai triển thêm chi tiết về quyết định này. Tiếp theo, Hạ viện Hoa Kỳ biểu quyết đạo luật kết án Liên bang Nga và yêu cầu Hành pháp tăng áp lực về cả chính trị (như trục xuất Nga ra khỏi nhóm G-8) lẫn kinh tế để Moscow phải tôn trọng chủ quyền của Ukraine và cả bán đảo Crimea hiện đang bị Nga khống chế, với Quốc hội trong tay Nga vừa biểu quyết việc đưa Crimea vào lãnh thổ Nga qua một cuộc trưng cầu dân ý dĩ nhiên là do Nga tổ chức....
Khi trận đấu giữa Tây phương và Liên
bang Nga chuyển dần từ lãnh vực ngoại giao và chính trị qua kinh tế, nhiều người
tỏ vẻ hoài nghi kết quả thực tế của biện pháp trừng phạt. Thay vì chạy theo tin tức cứ
dồn dập thay đổi từng giờ, chúng ta nên lùi lại để nhìn toàn cảnh của mặt trận
kinh tế giữa đôi bên - đúng hơn nữa, mặt trận tay ba, giữa Nga, Âu và Mỹ....
***
Liên bang Nga có nền kinh tế trị giá hơn
hai ngàn tỷ Mỹ kim một năm, từ 2.500 đến ba ngàn nếu tính theo tỷ giá mãi lực của
đồng bạc (PPP), và có dự trữ ngoại tệ khoảng 650 tỷ đô la. Nền kinh tế nay đang
bị suy trầm, với đà tăng trưởng giảm sút từ hơn 3% vào năm 2012 xuống chỉ còn
chừng 1,3% năm 2013, và đồng Rúp bị mất giá nặng.
Kinh tế Nga sống nhờ xuất cảng, nhiều nhất
là dầu thô và xăng dầu (55% tổng số xuất cảng), kế tiếp là khí đốt (15%), sau đó
mới là hàng bán chế (chế biến một phần), hoá chất, máy móc, v.v... mỗi loại đều
dưới 10%, thấp nhất là nông sản và hàng công nghiệp. Trong số xuất cảng của
Nga, thị trường Liên Âu mua chừng 53%, Đông Âu và Trung Âu mua 12%, còn lại là
các thị trường khác và thấp nhất là thị
trường Mỹ, chỉ khoảng 25. Muốn có khả năng xuất cảng đó, Nga cũng phải nhập cảng,
nhiều nhất cũng từ Liên Âu, 42%, sau đó là Trung Quốc, chừng 17% và các xứ khác,
ít nhất là từ Hoa Kỳ, chưa tới 5%.
Trong quan hệ kinh tế Nga-Mỹ, năm qua
Nga bán hơn 20 tỷ đô la hàng hóa cho Mỹ (hơn 19 tỷ là sản phẩm hóa dầu) và mua
của Mỹ máy bay dân sự, xe hơi, hoá chất, thịt và nông sản, nhưng cũng chẳng nhiều
và không thể chết vì một lệnh cấm vận kinh tế của Hoa Kỳ. Thị trường cổ phiếu
Nga có kết giá chừng 870 tỷ đô la mà giới đầu tư Mỹ chỉ nắm có 6%, nếu họ có bán
tháo –và bị thiệt – thì cũng chẳng làm thị trường tài chánh của Nga sụp đổ. Ngoài
ra, Hoa Kỳ (và các nước Âu Châu) cũng chẳng giữ đồng Rúp trong khối dự trữ ngoại
tệ nên chẳng thể bán tiền Nga để đánh sụt đồn bạc. Họ phải tính cách khác.
Chỉ nhìn vào những nét chính này, ta có
thể rút tỉa vài kết luận: kinh tế Nga gắn bó với thị trường Liên Âu hơn Hoa Kỳ
nên biện pháp trừng phạt, cấm vận hay phong tỏa của Mỹ ít hiệu quả.
Hoặc nếu muốn có tác dụng có thì phải mở
ra một phạm vi rộng lớn, với sự hưởng ứng của các nước Âu Châu. Bàn cờ kinh tế
Mỹ-Nga vì vậy là bàn cờ tay ba, Mỹ-Âu-Nga, với Âu Châu giữ vị trí bản lề ở giữa.
***
Ngày 26 Tháng Giêng, khi tình hình
Ukraine biến động, Phụ tá Ngoại trưởng Victoria Nuland (đặc trách về Âu Châu và
đại lục địa Âu-Á, tức là bao trùm lên Liên bang Nga) có cuộc đàm thoại với Đại
sứ Mỹ tại Kiev với một lời phát biểu nặng nề được tình báo Nga tung ra hôm mùng
sáu Tháng Hai để gây chia rẽ trên trận tuyến Âu-Mỹ. Xin tạm dịch lời phát biểu
(F. the EU) cho nhẹ, là "kệ mẹ Liên Âu!"
Đấy có thể là quan điểm chung, và rất thực,
của Hoa Kỳ về khả năng tác động của Liên Âu khi các nước Âu Châu không dám làm
mạnh để bảo vệ Ukraine. Đấy cũng có thể là lời nói khích, nhằm thúc đẩy các nước
Âu Châu lên lưới để gây áp lực với Moscow.
Chẳng suy đoán thêm về sự thể thì người
ta cũng thấy là sau đó, các nước Âu Châu có thái độ dứt khoát hơn. Cuối cùng thì
ba Ngoại trưởng Ba Lan, Pháp và Đức bay qua Kiev, trực tiếp tham gia cuộc vận động
với Chính quyền Viktor Yanukovich và các lãnh tụ biểu tình, với kết quả là Quốc
hội Ukraine truất phế Yanukovich và xây dựng một hệ thống lãnh đạo khác từ ngày
22 Tháng Hai. Theo quan điểm của Tổng thống Nga Vladimir Putin thì đây là "một
vụ đảo chánh của bọn cực hữu quá khích " và "vi phạm Hiến pháp 2004 của
Ukraine", là lý cớ cho việc Nga can thiệp bằng quân sự tại Crimea. Vụ khủng
hoảng quốc tế tại Ukraine bùng nổ hôm 26.
Và trong 10 ngày qua, người ta thấy ra sự
rạn nứt trong chiến tuyến Âu-Mỹ.
Vì lệ thuộc vào khí đốt của Nga, Đức không
muốn trục xuất Nga ra khỏi nhóm G-8. Pháp vẫn muốn xúc tiến việc bán hộ tống hạm
Mistral cho Nga và Ngoại trưởng Laurent Fabius cho biết Pháp vẫn tôn trọng những
thoả thuận quân sự với Nga. Còn Thủ tướng Anh không đồng ý với việc truy lùng và
cấm đoán nghiệp vụ tài chánh của các tài phiệt Nga ở trong thị trường Anh quốc.
Nhiều doanh nghiệp Âu Châu, như BP hay Shell, cũng cho biết là họ không giảm hoạt
động với thị trường Nga.
Vì đồng tiền nó liền khúc ruột, ta không
thể nói về chuyện đạo lý, mà vẫn có thể nhớ đến một danh ngôn tương truyền là của
Lenine: "bọn tư bản sẽ bán cho ta sợi dây để treo cổ chúng!" Nhưng
người ta vẫn có thể nêu câu hỏi là cuối cùng thì tại sao nền kinh tế Xô viết lại
sụp đổ lên chính nó khiến Liên Xô tan rã?
Bây giờ, hãy tìm hiểu tiếp xem Hoa Kỳ có
thể làm gì, với đồng minh Âu Châu và đối thủ là Liên bang Nga?
***
Sự thật kinh tế là biện pháp trừng phạt
của Hoa Kỳ về ngoại thương và tài chánh chỉ có kết quả nếu Liên Âu tham dự.
Âu Châu giữ hơn phân nửa ngạch số ngoại
thương Âu-Nga và làm chủ ba phần tư tổng số đầu tư trực tiếp từ bên ngoài vào
thị trường Nga. Âu Châu cũng tiêu thụ năng lượng của Nga, nguồn tài nguyên đem
lại một phần tư sản lượng kinh tế và hơn phân nửa số thu ngân sách. Kinh tế Liên
Âu lại chưa ra khỏi vụ khủng hoảng Euro và nạn suy trầm cho nên chẳng ai ở đây
lại muốn chết, hay vỡ nợ, vì dân Ukraine. Lời phát biểu của Victoria Nuland có
nội dụng sâu rộng hơn ta nghĩ.
Nhưng Hoa Kỳ vẫn có thể dọa già ra quyết
định trừng phạt mọi doanh nghiệp làm ăn với Liên bang Nga, dù là của Liên Âu
hay Hoa Kỳ. Chưa biết rằng điều ấy có tính chất khả tín và khả thi tới mức nào
thì ta đã thất Hạ viện Duma của Nga soạn thảo một dự luật trả đũa: tịch thu tài
sản của các doanh nghiệp Âu Châu và Hoa Kỳ nếu có lệnh cấm vận. Lãnh đạo Nga có
tin như vậy và hăm trước hay không, ta chẳng biết.
Tuy nhiên, trong màn đấu trí trên bàn cờ
kinh tế này, ta không thể quên một quy luật, như người viết đã nhiều lần nhắc tới,
"liều thì được, nhu nhược thì thua". Nôm na là không sợ thì sẽ thắng.
Trong tháng qua, biến động tại Ukraine đã
gây hốt hoảng cho các thị trường trên thế giới, nhưng với kết quả dội ngược về
nước Nga, mỗi ngày, chính quyền Putin phải chi ra hơn 10 tỷ đô la để giữ giá
cho đồng Rúp. Mười ngày là trăm tỷ! Và nếu trận chiến kinh tế bùng nổ toàn diện,
với Hoa Kỳ và Âu Châu đứng cùng một chiến tuyến, Âu Châu sẽ thiếu khí, nhưng
kinh tế Nga bị họa còn nặng hơn nữa.
Giả thuyết Âu-Mỹ cùng thống nhất hành động
có xác suất thấp, chưa kể là nhiều doanh nghiệp Mỹ, từ Boeing tới ExxonMobil, sẽ
phàn nàn và vận động ngược. Nhưng lãnh đạo Hoa Kỳ, Hành pháp và Lập pháp, vẫn có
thể lấy những quyết định không cần tới sự hưởng ứng của các nước Âu Châu đang làm
ăn với Liên bang Nga.
Thứ nhất là duyệt lại các hiệp ước quân
sự Mỹ-Nga và mở ra một cuộc thi đua võ trang Nga Mỹ. Trong một kỳ khác, chúng
ta sẽ tìm hiểu chuyện này. Thứ hai là rà soát lại chánh sách năng lượng để tác
động vào thị trường dầu khí toàn cầu, trong đó có thị trường Âu Châu và Nga. Trận
chiến về năng lượng không lập tức có hiệu quả, nhưng nếu được áp dụng thì sẽ thực
tế giải giới nước Nga, vì đánh sụt giá dầu thô và khí đốt và giải phóng Âu Châu
khỏi sức ép của Nga.
Phần còn lại, và đây mới là vấn đề, Chính
quyền Barack Obama có dám nghĩ tới một cuộc chiến rộng lớn và dai dẳng như vậy
chăng?
Dear bác Nghĩa !
Trả lờiXóaVề khía cạnh thứ hai bác nhận định về việc Mỹ sẽ tìm cách hạ giá dầu để giảm ưu thế của Nga thì cháu hoàn toàn nhất trí vì thực tế hiện tại Mỹ có nhiều cơ sở để thực hiện được điều đó. Với công nghệ chế biến dầu mỏ từ đá phiến dầu và việc Mỹ đang phát triển mạnh ở Bắc Dakota. Và Mỹ sẽ tận dụng ưu thế này để làm giảm giá dầu mỏ trong tương lai gần.
Về khía cạnh Mỹ chạy đua vũ trang với Nga thì cháu còn chút lăn tăn khi hiện nay trong chiến lược quay trở lại khu vực Châu Á Thái Bình Dương của Mỹ thì Mỹ đang có kế hoạch chuyển 60 % sức mạnh quân sự của mình về khu vực Châu Á Thái Bình Dương. Chính vì vậy nên sức mạnh của Mỹ sẽ bị giảm sút ở nhiều khu vực trong đó có Trung Đông, Nam Á. Nhìn qua chiến lược này của Mỹ thì có thể nhận thấy đối thủ thực sự của Mỹ trong tương lai gần không phải là Nga mà là Trung Quốc. Chắc Mỹ không dại gì mà một lúc đối đầu cả con gấu Nga và con rồng Trung Quốc ?
Chính vì vậy nên trong tương lai gần thì có thể Mỹ sẽ đồng thời tiến hành hai biện pháp vừa cứng vừa mềm với hai đối thủ này là vừa chạy đua vũ trang với Trung Quốc nhưng đồng thời tăng sản lượng dầu mỏ, xuất khẩu dầu mỏ để hạ uy thế của Nga.
Vì Obama nhượng bộ Putin nên đã chấp hành hai chương trình tài giảm binh bị (START và IRNFT) nay chỉ cần áp dụng những việc này, chẳng tốn thêm là bao, mà cũng khiến Liên bang Nga hụt hơi. Chuyện hơi chuyên môn nên phải có một bài riêng.
Trả lờiXóaNgoài ra, còn một việc ngu xuẩn mà cậu bé quàng khăn đỏ này tự ý nhượng bộ là kế hoạch BMD (lá chắn chống hỏa tiễn đạn đạo) do ông Bush hứa hẹn thực hiện tại Ba Lan và Cộng hòa Tiệp vào năm 2008 mà Obama nhậm chức là hủy bỏ (và cũng chẳng thông báo cho hai chính quyền Ba Lan và Tiệp biết). Khi còn tại thế, ông Vaclav Havel đã phê phán rất nặng sự dại dột này.
Chuyện còn dài....
NXN
Xin chào bác Nghĩa, cám ơn rất nhiều vì đã cho dân Việt mở rộng tầm nhìn từ các bài
Trả lờiXóaviết của bác
16 thang 3 này theo lệnh của Putin, chắc chắn sẽ có cuộc trung cầu dân ý diễn ra tại Crimea, không cần tiên đoán, tất cả ai cũng đều biết đây chỉ là hình thức tự biên tự diễn theo lệnh Putin để có cớ cưỡng đoạt, sát nhập vùng này vào Liên Bang Nga. Bài toán ai cũng thấy rõ đáp án với dân cư đa số nơi đây toàn gốc Nga thì Crimea xem như đã mất vào tay nước Nga rồi còn gì!!!
Trả lờiXóaTrên bình diện sách lược và chiến lược hàng hảỉ thì Nga có lợi ích vô song khi chiếm được bán đảo này, hải quân Nga sẽ khống chế cả Hắc Hải, với cửa bể quanh năm nắng ấm, lại tiện đường giao thông ra Địa Trung Hải, và có thế tiến xa ra cả Ấn Độ Dương lẫn Đại Tây Dương. Chiếm được Crimea, Ngã sẽ cũng cố thêm chiến lược về mặt biển. Một cửa biển tốt để tranh hùng với Mỹ và các cường quốc khác, hiên tại chỉ có nơi dây là tốt nhất so với những cửa biển khác của nước Nga đa số quanh năm tuyết phủ thì không thể thi thố gì được, lại còn bị cản đầu cản đuôi như biển Baltique ở Bắc Âu, hay phải đụng đầu với Nhật và Mỹ ở các quần đảo Kouriles phía bắc Nhật Bản, biển Bering giáp với Alaska quanh năm tuyết phủ của Mỹ.
Nga cố giữ các quân cảng hiện đang có tại Syria và luôn dai dẳng bảo vệ chế độ độc tài xứ này là những bằng chứng cho thấy Nga luôn muốn bành trướng thế lực ra Địa Trung Hải.
Mỹ không âu lo sao đuợc khi phải chạm trán với Nga trong chiến lược bành trướng đại dương? Điều Mỹ cần làm là quyết phong tỏa thế lực của Nga, cố giúp Ukraina bảo vệ toàn vẹn chủ quyền lãnh thổ lẫn lãnh hải. Nhưng muôn sự tại nhân, thành sự tại thời thế! Thế của Mỹ hiện tại, một mình không đủ sức phong tỏa kinh tế, hay xa hơn là quân sự đối với Nga, nên cần sự hợp tác của các Đồng Minh Liên Âu.
Chờ xem diễn biến thời thế thành bại có theo ý người hay không với tất cả sách luợc, chiến lược toàn cầu của các cường quốc?