Nguyễn-Xuân Nghĩa Việt Tribune 151127
Máu đầu sông thẫm tóc người cuối sông
* Địa dư hình thể hay bản đồ hành quân *
Từ ngàn xưa, con người tụ tập và sinh hoạt ở quanh nguồn nước
ngọt, nhiều nền văn minh được thành hình là trên lưu vực của các dòng sông.
Sông Hồng sông Cả và Cửu Long của ta hay Hoàng Hà, Dương Tử, Châu Giang của Tầu,
sông Nile của Ai Cập hay Lưỡng hà (hai con sông) Tigris và Eurphrate của Iraq,
v.v… là những thí dụ. Cũng vì vậy mà trong sự thành hình của các quốc gia (một
khái niệm thật ra còn mới tại Âu Châu) đã có bao cuộc giao tranh cục bộ giữa
các thị tộc hay lực lượng địa phương để chiếm được nguồn nước. Thế kỷ 21 tái diễn
chuyện xưa, với lực lượng “yêu nước” là “Nhà nước Hồi giáo” Daesh, IS, ISIS hay
ISIL….
Như mọi khi, người viết sẽ miên man về chuyện khác.
Không giống lực lượng Al-Qaeda đang quảng bá tư tưởng Thánh
Chiến bằng hành động khủng bố, tổ chức xưng danh Nhà nước Hồi giáo (Daesh theo tiếng Á Rập) lại muốn tái lập
một Đế chế Hồi giáo Caliphate, có
lãnh thổ và cư dân dưới sự lãnh đạo của một trưởng giáo kiêm quốc trưởng, một Caliph tự coi như bậc truyền thừa của đấng
Tiên tri Muhammad. Khác biệt nhỏ là tư tưởng và lãnh thổ, mà trong thổ thì có…
thủy.
Xuất phát từ một số nhân sự của Al-Qaeda tại Iraq, giới lãnh
đạo ISIL đã ly khai, nhiều khi còn tấn công các nhóm Al-Qaeda tự phát, để chiếm
một khu vực của Syria làm hậu cứ. Từ đó, ISIL gây dựng được một số phương tiện
kinh tế và bành trướng rất mạnh ra nơi khác, chủ yếu vẫn là một vùng rộng lớn vắt
ngang Syria và Iraq. Phải gần hai năm sau, các cường quốc chống ISIL mới thấy
ra yếu tố kinh tế trong sức mạnh của tổ chức này, là dầu khí, nên mở chiến dịch
oanh kích xe chở dầu trong mạng lưới bán dầu, kể cả bán lậu, của ISIL.
Chiến dịch này tốn kém và dại dột.
Nó tái diễn sai lầm của Hoa Kỳ năm xưa khi tấn công “Đường
mòn Hồ Chí Minh” trong cuộc chiến tại Việt Nam. Tốn kém vì cần nhiều phi vụ và
võ khí đắt tiền mới bắn được một đoàn xe chở dầu. Dại dột vì “quy luật giao
tranh” (rules of engagement) đòi hỏi
là oanh kích mà tránh bắn vào thường dân nên nhiều phi vụ trở thành phi lý: trở
về tay không, với đạn dược nguyên vẹn vì sợ bắn vào dân. Để giải quyết, Hoa Kỳ có
giải pháp “báo trước”: tung truyền đơn tiên báo mọi người ở dưới rồi mới nã đạn
vào các đoàn xe chở dầu.
Nhờ vậy, đặc công ISIL biết trước mà tránh tổn thất!
Trong khi ấy, người ta quên rằng trong cuộc chiến, ngoài dầu
khí còn có nước ngọt: lực lượng ISIL dùng nước như một võ khí! Họ kiểm soát giếng
nước như giếng dầu để kiểm soát cuộc sống người dân trong lãnh thổ của Đế chế Hồi
giáo…
***
Bây giờ mới đi vào đề.
Trong vụ khủng hoảng kéo dài của nền văn minh Hồi giáo ngày
nay, nhiều thế lực cát cứ tại Trung Đông cũng kiểm soát nguồn nước, và y như
Trung Quốc tại đầu nguồn của Việt Nam, họ còn muốn “cải tạo thiên nhiên” là điều
hướng nguồn nước về phía ta cho phe địch chết cạn rồi chết đói. Việc điều hướng
hay vét nước ấy có khi là mục tiêu chiến thuật ngắn hạn, hay chiến lược dài hạn.
Chuyện “Thất thủ Hạ Bì”
thời Tam Quốc hay Cạn Dòng Cửu Long thời hiện đại là thí dụ gần gũi….
Ngược với nhận thức của nhiều người, dù lực lượng ISIL có
hành động cuồng sát của người điên, lãnh đạo của tổ chức là những kẻ lạnh lùng
tính toán. Người ta chỉ thấy ISIL có nhắm vào các giếng dầu thô và khí đốt sau
khi lấn chiếm miền Đông của Syria mà ít chú ý đến viễn kiến của họ: ISIL biết
dùng thủy lợi làm thủy chiến trên sa mạc!
Trong sự rối loạn của bạo quyền Bashar al-Assad tại Syria từ
năm 2011, nhiều nhóm võ trang đã nổi lên chống chế độ cầm quyền ở thủ đô
Damascus. Riêng ISIL thì có mục tiêu dài hạn hơn: chọn vùng đất loạn đó làm hậu
cứ xây dựng Đế chế Hồi giáo và từ 2012 đã thực hiện chiến lược với việc chiếm
đóng khu vực Aleppo ở phía Tây-Bắc Syria làm bàn đạp. Họ thuộc lịch sử và không
quên kỳ công của đấng Tiên Tri Muhammad: tiến về vùng Lưỡng hà Tigris và
Eurphrate, trên lãnh thổ Iraq ngày nay.
Trên đường tiến, ISIL lần lượt kiểm soát được các thị trấn
Maskana, Raqqa (đại bản doanh ngày nay), Deil el-Zour rồi al-Bukamal, những
trung tâm sinh hoạt trên lưu vực của dòng Eurphrate. Qua lãnh thổ Iraq, ISIL
cũng có chiến lược tương tự: chiếm sông hồ và nguồn nước là các thị trấn Qaim,
Rawah, Ramadi và Fallujah để làm chủ hai mặt hồ lớn là Hathida và Thartar. Song
song, họ nhắm vào Mosul và Tikrit, hai cứ điểm chiến lược vì nằm trên lưu vực của
dòng Tigris.
Mục tiêu sau cùng là Baghdad, kinh đô tương lai của Đế chế Hồi
giáo, nằm bên dòng Tigris mà cũng là trung tâm của thung lũng Lưỡng hà: sông tức
là nước, nước là quốc gia. ISIL không chỉ có bọn khủng bố cuồng sát ưa chặt đầu
người hay tự nổ cùng bom. Vệt máu chảy từ Tây sang Đông, đường tiến quân của họ,
cũng là dòng chảy của các con sông lớn.
Từ tấm bản đồ mà nhìn lại cuốn lịch thì trong lịch sử Trung
Đông, việc tranh đoạt Lưỡng hà là nguồn gốc xung đột giữa bốn cường quốc là
Turkey, Syria, Iraq và cả Iran. Họ không thể điều phối và hợp tác để giải quyết
việc chia chác nguồn nước nên kẻ ở thượng nguồn có thể gieo họa cho người cuối
sông. Lại chuyện Mekong nữa!
Với ISIL cũng vậy, nước là mục tiêu và phương tiện vì nước
là võ khí. Họ phá vỡ hạ tầng cung cấp nước - từ tháp nước đến nhà máy lọc, cầu,
kinh - để vét dân về những nơi có nước mà họ đã chiếm đóng. Họ gây ô nhiễm ở đầu
nguồn để phá hoại kinh tế ở hạ nguồn. Lối tính toán hiểm ác này mới giải thích
hơn ba chục đợt tấn công từ 2013: nhằm tiêu hủy hạ tầng thủy lợi của Syria và
Iraq. Họ đòi trấn nước từng làng, đầu độc cả một dòng sông, khóa đập tại
Fallujah và Ramadi, chặn nước cho Mosul chết cạn trước khi khai pháo…. Kẻ thù
phải tiêu diệt bằng nước là chế độ al-Assad lẫn các lực lượng võ trang chống
al-Assad do Tây phương yểm trợ. Đối tượng cần tranh thủ và kết nạp bằng nước là
dân Sunni chết khát và chết đói vì ruộng đồng cạn hết nước.
Nhìn rộng ra ngoài, nước còn là gạo và điện.
Năm 2014, khi khóa và mở đập nước Nuaimiyah tại Fallujah,
ISIL đã trấn nước một diện tích kinh hồn là 200 ngàn cây số vuông, bên dưới là
ruộng nương làng xã. Khi làm chủ đập Mosul, ISIL chiếm được 75% nguồn cung cấp
thủy điện cho Iraq, làm phương tiện sản xuất của mình. Tháng Sáu năm 2014, ISIL
khóa đập Ramadi trong tỉnh Anbar của Iraq, làm đầm lầy bên dưới cạn kiệt khiến
cư dân phải di tản. Muốn đối phó, chế độ al Assad mà có dùng nước làm võ khí
thì nạn nhân trước tiên vẫn là thần dân Syria của họ. Tức là xua dân về phía địch.
***
Từ chuyện khủng bố ISIL, chúng ta có thể nhìn ra nội dung và
định nghĩa khác của “thủy lợi” và “thủy chiến”. Thủy lợi không chỉ là tiêu tưới
và canh tác hay đập nước phát điện, đó là lẽ sinh tử của kinh tế. Thủy chiến
không chỉ là giao tranh trên mặt nước, trên sông biển, mà là giao tranh bằng nước!
Dăm năm về trước, vào cuối năm 2010, lãnh tụ Turkey, Jordan,
Syria và Lebanon có nhìn ra tổng thể mà đàm phán việc hợp tác và hội nhập kinh
tế để phát triển du lịch, canh nông, ngân hàng và thương mại rồi từ đó giải quyết
luôn việc khai thác và phân phối nước với nhau. Đây là một kế hoạch trường kỳ,
có mục tiêu tích cực. Nhưng chưa đầy một năm sau là mọi sự tan tành vì chính trị
cục bộ giữa Turkey, Iraq và Syria, làm sáng kiến này mất trớn rồi bị tiêu hủy
trong bom đạn.
Đấy là lúc ISIL thành hình và đề ra chiến lược cướp nước! Nếu
nhìn lại lịch sử lâu dài, chiến lược ấy không thu hẹp vào lãnh thổ Syria và
Iraq. Nó theo dòng nước bao trùm lên Bắc Phi và lan qua Trung Á.
___
Chúng ta sắp mất một sử gia lỗi lạc là Tạ Chí Đại Trường. Ông đã hôn mê trong nhà thương tại Việt Nam. Xin quý vị cầu nguyện cho ông ra đi nhẹ nhàng và sớm được siêu thoát. NXN