Nguyễn-Xuân Nghĩa - Việt Báo 140605
Mỗi
lễ tưởng niệm quá khứ lại là một vở kịch chính trị cho hiện tại....
* Nhửng hài kịch trong một bi kịch lớn của nhân loại *
Ngày Thứ Sáu, mùng sáu Tháng Sáu, lãnh
đạo các nước "đồng minh", trong ngoặc kép, tới Pháp dự lễ kỷ niệm
cuộc đổ bộ tại Normandie cùng ngày hôm đó vào năm 1944 để mở đầu cho việc giải
phóng Âu Châu đúng 70 năm về trước. Năm nay, ngần ấy vị nguyên thủ đều "có
những niềm riêng"....
Cho
nên chúng ta chứng kiến một hài kịch nhiều cảnh.
Normandie
là lãnh thổ của Pháp, khi đó nằm dưới gót giày Đức quốc xã. Lãnh đạo Lực lượng
Pháp Tự do (France Libre) khét nổi tiếng
với lời kêu gọi "Toàn quốc kháng chiến" phát thanh từ thủ đô Luân Đôn
của Anh vào ngày 18 Tháng Sáu năm 1940 là Tướng Charles de Gaulle. Ông bị gạt
ra ngoài quyết định đổ bộ để tổng phản công của Anh và Mỹ, chỉ được Winston
Churchill ái ngại cho biết có hai ngày trước!
***
Một
chút bối cảnh gần xa:
Khi
Thế chiến II bùng nổ vào đầu Tháng Chín 1939, de Gaulle mới là Đại tá. Ông tham
gia kháng chiến chống Đức rất sớm và tới Tháng Năm 1940 được gắn một sao của
Thiếu tướng, Trừ bị thôi, sau này miền Nam chúng ta gọi là Chuẩn tướng. Dù lon
lá rất thấp so với nhiều thượng cấp lẫy lừng hơn trong quân đội Pháp, de Gaulle
vẫn tự trao phó trách nhiệm lãnh đạo kháng chiến, tự cho mình là đại diện chân
chính của nước Pháp, là nước Pháp, nên gặp khá nhiều trở ngại.
Một
trong những trở ngại lớn nhất là Tổng thống Franklin D. Roosevelt của Hoa Kỳ.
Ông
Roosevelt hâm mộ văn hoá Pháp nhưng dị ứng với chế độ thực dân và coi thường de
Gaulle. Về sau còn chê nhân vật này là lãnh tụ độc tài con con. Trong hàng ngũ
kháng chiến Pháp, Roosevelt tin vào loại người dễ nói chuyện hơn, như Đại tướng
Henri Giraud hay Đô đốc François Darlan. Trong nội bộ công cuộc kháng chiến của
Pháp, nhiều tướng lãnh khác đã từng muốn lật de Gaulle mà không thành, kể cả
Giraud và Darlan với thế lực Mỹ ở đằng sau. Đấy là chuyện quá xa cho chúng ta
ngày nay?
Qua
năm sau, khi nước Pháp được giải phóng, cũng de Gaulle đã đòi là quân đội Pháp
dẫn đầu đoàn binh tiến vào thủ đô Paris và quyết liệt từ chối việc Hoa Kỳ phát
hành MPC (đô la đỏ) cho lính Mỹ tạm sử dụng trên thị trường Pháp. Phải chi miền
Nam chúng ta nhớ được và làm được chuyện đó sau khi Thủy quân Lục chiến Mỹ bất
ngờ đổ bộ vào Đà Nẵng, Tháng Ba 1965!
Tinh
thần quốc gia của de Gaulle và thái độ trịch thượng của Roosevelt khiến quan hệ
Pháp-Mỹ có mâu thuẫn nặng. Cho nên về sau cũng ảnh hưởng đến phản ứng của de
Gaulle với cuộc chiến của Hoa Kỳ tại Việt Nam! Vậy mà Lyndon B. Johnson chọn thủ
đô Paris đế tiến hành "hòa đàm" với Hà Nội năm 1968. Nhưng đấy là những
chuyện về sau của một hài kịch khác.
Vì
những lý do sâu xa nói trên, khi lên làm Thủ tướng (1944-1946) rồi Tổng thống
Pháp (1959-1969) de Gaulle không hề dự lễ kỷ niệm ngày đổ bộ, ngày D-Day như Mỹ
và Anh vẫn gọi.
***
Cuộc
đổ bộ ấy cũng không có sự tham gia của quân đội Liên bang Xô viết.
Đây
là một kế hoạch Anh-Mỹ.
Trong
Thế chiến II, trên địa bàn Âu Châu, ba nước thực tế lãnh đạo phe "đồng
minh" là Hoa Kỳ, Anh và Liên Xô. Biệt tài của lãnh đạo Liên Xô thời ấy là Stalin
là... sát quân và giết dân. Việc đo đếm tổn thất là điều khó và khó chính xác,
nhưng số tử thương của Liên Xô lên tới ít nhất là 22 triệu người (khoảng 14% dân
số thời ấy), so với Hoa Kỳ (cỡ 420 ngàn, 0,4% dân số) và Anh (450 ngàn, gần 1%
dân số) và Đức (gần sáu triệu, quãng 10% dân số) thì nặng gấp bội. Vì vậy,
Stalin rất mừng khi Anh-Mỹ mở cuộc tổng phản công ở hướng Tây, để giảm áp lực
cho Hồng quân Xô viết tại hướng Đông.
Nghĩa
là Liên Xô không có tí lon nào trong vụ Normandie 1944. Mãi tới năm 2004, 15 năm
sau khi Liên Xô bắt đầu tan rã và 13 năm sau khi Liên bang Nga ra đời, lãnh đạo
nước Nga mới được mời dự lễ kỷ niệm 60 năm ngày đổ bộ.
Năm
đó, Tổng thống Vladimir Putin mới chỉ là thợ vịn đóng vai phụ diễn trong vở
Normandie. Khi ấy, Tổng thống George W. Bush mới gây chấn động sau chiến dịch
Iraq năm trước. Lần đầu tiên một Tổng thống Mỹ công khai phê phán sự sai lầm - và
bày tỏ nỗi ân hận - của Hoa Kỳ là hy sinh tự do của phân nửa Âu Châu, để Đông Âu
rơi vào quỹ đạo Xô viết.
Bài
diễn văn đó khiến ta nhớ lại lễ kỷ niệm 40 năm ngày đổ bộ Normandie.
Năm
1984, Tổng thống Ronald Reagan tới Normandie đọc diễn văn, hào hiệp tỏ lòng thương
tiếc cái giá rất đắt mà thường dân Nga đã phải hứng chịu trong Thế chiến II, rồi
hào hùng đả kích việc Hồng quân Liên Xô chiếm đóng các nước Đông Âu. Lễ kỷ niệm
ngày đổ bộ là một dịp phê phán về đạo lý, hoàn toàn phù hợp với lý luận Reagan,
rằng Liên Xô là "Đế quốc độc ác".
Chúng
ta nhảy tới năm nay, lễ kỷ niệm thứ 70.
***
Vladimir
Putin vẫn được Tổng thống François Hollande của Pháp mời qua để hiên ngang có mặt
và phóng hình tuyên truyền về nhà, dù đã có vụ thôn tính Crimea và uy hiếp
Ukraine. Vì vậy, vở kịch "Normandie 70" trở thành hài kịch.
Hãy
nhắc tới bi kịch đã: 20 năm trước, vào năm 1994, ba nước "đồng minh năm xưa"
thời Thế chiến II là Anh, Mỹ, Nga có một thỏa thuận tại Budapest về cách xử lý
kho võ khí hạch tâm của Ukraine. Nước Ukraine độc lập từ 1991 sẽ trao lại toàn
bộ số võ khí tàn sát này cho Liên bang Nga.
Dưới
thời Liên Xô, một phần ba võ khí hạch tâm Xô viết nằm tại Cộng hoà Liên bang
Ukraine trong Liên bang Xô viết. Khi Liên Xô tan rã, kho võ khí ấy đứng hàng thứ
ba thế giới về số lượng. Ukraine xin trả lại cho Liên bang Nga với lời cam kết
là được giữ nền độc lập. Sự cam kết đó của Nga có Anh và Mỹ bảo trợ. Pháp và
Trung Quốc có được mời vào nhưng lảng xa để khỏi bị trách nhiệm gì trong trò bảo
lãnh đó.
Bây
giờ, nền độc lập của Ukraine bị uy hiếp! Các nước bảo trợ nghĩ sao?
Lãnh
đạo Anh, Pháp, Mỹ đều vui lòng trao giải an ủi cho Ukraine khi gặp Tổng thống tân
cử của xứ này là Petro poroshenko. Nhưng chuyện chính thì chưa ai dám nhắc. Nhiều
người nhẹ dạ còn mong là qua lễ kỷ niệm buổi sáng và dạ tiệc khoản đãi buổi tối,
các lãnh tụ Anh, Đức, Mỹ, Pháp sẽ có dịp nói chuyện phải quấy với Putin về Đông
Âu.
Trong
một bi kịch lớn của nhân loại thường có nhiều hài kịch chính trị.
Cho
dù Liên Âu dõng dạc phản đối Putin về chuyện Ukraine thì Pháp vẫn bán chiến hạm
Mistral cho Nga và tháng này sẽ huấn luyện Hải quân Nga sử dụng món hàng của mình.
Nước Đức thì tiếp tục duy trì quan hệ kinh tế với Nga. Hoa Kỳ thì lâm nạn với vụ
trao đổi đặc công khủng bố của Taliban lấy một tù binh đào ngũ về để rồi chẳng
biết giấu đi đâu!
Công
trình sư của trò hề này là Barack Obama thì cố trấn an Liên Âu với một tỷ đô la
quân viện. Một tỷ Mỹ kim là lớn lắm, bằng tổng số chi phí của nước Mỹ trong một
năm tranh cử như 2014 chứ không ít. Nhìn từ cách khác, đấy là tiền dân Mỹ bỏ ra
trong một năm để... nhai kẹo cao su, chewing gum.
Trong
bi kịch Thế chiến, người ta cũng thường quên nhiều thảm kịch quốc gia.
Liên
Xô hy sinh nhiều nhất trong cuộc chiến này, với số tử vong và thương vong khổng
lồ, cả quân và dân. Nhưng Liên bang Xô viết khi đó bao gồm nhiều nước Cộng hoà
về sau đã giành lại độc lập. Các quốc gia này có lúc nằm trong hệ thống Liên Xô
và phải góp phần xương máu, như Ukraine, Armenia, Georgia, Belarus, Uzbekistan,
hay Kazakhstan, v.v... Tự nguyện hay không là tùy hoàn cảnh, nhưng hy sinh thì
có.
Nước
Pháp tràn đầy văn hóa nhân bản đã quên chuyện đó. Lãnh đạo của nhiều nước độc lập
trong Liên bang đã tan hoang của Nga lại không được mời tham dự lễ kỷ niệm
Normandie!
Một
kỳ thủ xuất sắc của Nga và trở thành nhân vật đấu tranh dân chủ nổi tiếng là Garry
Kasparov có một nhận xét đầy mỉa mai: khi mời Putin qua Pháp dự lễ kỷ niệm, có
lẽ người ta muốn có một chuyên gia về nghệ thuật xâm lược!
Chuyện
đổ bộ mới đổ đốn ra đổ bể!
Hoa Kỳ rình Nga, rình TQ thì Hoa Kỳ cũng rình Anh, Pháp, Đức và các nước còn lại cũng vậy thôi. Ra đường là quyền lợi, về nhà thì mới có tình huyết thống.
Trả lờiXóaNăm 1944 liên quân do Mỹ đứng đầu mở cuộc tấn công chiếm lại châu Âu từ tay Đức Quốc Xã - điểm mở đầu cho cuộc tái chiếm đó là ở Normandia ( Pháp ). Và hiện nay sau 70 năm từ Normandie bằng hành động Tổng thống Pháp mời ông Putin tới kỷ niệm cũng có thể coi là " trận " đầu tiên để Putin nhảy vào thôn tính Châu Âu. Sau 70 năm lịch sử lại lặp lại nhưng " bình đã mới và rượu cũng mới "
Trả lờiXóaKhông rõ cháu có nhìn nhầm không bác Nghĩa ?
Chúc bác cuối tuần vui vẻ !
Năm 1998, bảy nước công nghiệp giàu nhất (nhóm G7) đã mời Nga tham gia, thành nhóm G8, lo chuyện thiên hạ. không vì Liên bang Nga là nước công nghiệp giàu có mà vì khối võ khí. Cũng trong đà lạc quan hồ hởi ấy, năm 2004 Pháp mới mời Putin dự lễ tưởng niệm ngày đổ bộ Normandie.
XóaNăm đó cũng là lần đầu tiên có nước Đức tham dự, sau khi Thủ tướng Helmut Kohl đã từ chối hai lần (1984 và 1994). Đại diện cho Đức năm đó là Thủ tướng Gerhard Schroeder, nay đang chạy cờ cho Putin chứ không bằng ông Kohl và bà Merkel.
Năm nay, sau vụ Ukraine, Francois Hollande vẫn mời Putin dự lễ kỷ niệm thì cũng vì lý do chính trị ngắn hạn. Chưa chắc Putin đã thôn tính được Âu Châu. Thật ra, về kinh tế chính trị, Hollande là anh song sinh của Obama!
Bên cạnh những người như Roosevelt, Churchill, hay de Gaulle thì hai gã tổng thống này làm ta nhớ đến chữ của Nguyễn Khuyến: "Tử tôn thằng thằng"... hề.
NXN