Hùng
Tâm - Hồ
Sơ Người-Việt 140415
* Hình hý họa về Georgia: Cha con đều... hỗn như gấu, và Tây phương là con bò *
Cuối
tuần qua, một số người võ trang, có thể với sự yểm trợ của đặc công Nga, đã chiếm
đóng nhiều công thự của Ukraine tại ít ra là sáu tỉnh miền Đông, kể cả Donetsk,
Kharkiv và Mariupol.
Trước
sự thể đó, Chính quyền lâm thời Ukraine tại thủ đô Kyiv ra lệnh giải phóng các
trụ sở bị chiếm đóng và nói tới nguy cơ chiến tranh. Từ Moscow, Thủ tướng Nga là
Dmitri Medvedev thì cảnh báo, hay hăm dọa, về rủi ro nội chiến tại Ukraine. Qua
Thứ Ba, binh lính Ukraine đã lần đầu tiên nổ súng quanh phi trường của thành phố
Kramatork trong khi đã xuất hiện nhiếu thiết giáp dưới cờ Nga ở trong lãnh thổ
Ukraine ở miền Đông. Tùy viên báo chí Phủ Tổng thống là Jay Carney, hôm Thứ Hai
14, cho biết là Chính quyền Barack Obama đang lượng định tình hình và sẽ tham
khảo ý kiến các đối tác về biện pháp ứng phó. Hôm sau thì Mỹ ngợi ca việc
Ukraine sử dụng võ lực một cách dè dặt, chỉ để tự vệ...
Khi
thời sự dồn dập tường thuật như vậy, giới quan sát quốc tế cho là đôi bên, Liên
bang Nga và các nước Tây phương, đang bước vào một cuộc chiến tranh cân não trước
khi có cuộc họp vào ngày Thứ Năm 17. Sự thể không ngắn ngủi và thu hẹp như vậy.
Vì
thế, "Hồ Sơ Người-Việt" nhìn rộng ra toàn cảnh và lượng định lại tình
hình qua những lần Nga can thiệp bằng quân sự vào các nước lân bang.
Can Thiệp vào Vùng Baltic và Uy Hiếp
Lithuania
Nhìn
vào tấm bản đồ, ai cũng có thể thấy Hải quân Nga chỉ có một vùng thông thương
tiện lợi là qua vùng biển Baltic ở phía Bắc. Tại khu vực Viễn Đông, Nga gặp trở
ngại và đã từng bị Nhật Bản chặn đường và khuất phục trong trận chiến Nhật-Nga
năm 1905. Vì vậy, sau Thế chiến II, Liên bang Xô viết đã thôn tính ba quốc gia
độc lập vùng Baltic là Estonia, Latvia và Lithuania.
Trong
40 năm thời Chiến tranh lạnh, người dân tại ba nước này vẫn nhất quyết tuyên bố
độc lập, trước sự thờ ơ bất lực của Tây phương.
Khi
Liên Xô trôi vào khủng hoảng, từ năm 1985, Chủ tịch Mikhail Gorbachev tiến hành
cải cách (qua hai chính sách gọi là glasnost và perestroika). Xứ Lithuania bèn
tìm cách thoát khỏi quỹ đạo Nga vào năm 1988. Khởi đầu là phong trào ủng hộ việc
cải cách của Gorbachev (lấy tên là Sajudis) với mục tiêu thật là khôi phục bản
sắc văn hóa Lithuania, và công khai hóa mật ước chia vùng ảnh hưởng giữa Liên Xô
với Đức Quốc Xã theo đó xứ Lithuania đã bị Nga thôn tính.
Được
dân chúng hậu thuẫn, phong trào Sajudis bắt trớn cho việc Lithuania đòi tuyên bố
độc lập năm 1990. Trước sự xoay chuyển dồn dập ấy, Liên Xô bắt đầu phản ứng qua
ba bước là 1) phong toả kinh tế Lithuania, 2) từ đầu năm 1991, lập ra phong trào
Yedinstvo ủng hộ Xô viết và biểu tình phản đối chính quyền Lithuania tại thủ đô
Vilnius; 3) vài ngày sau thì đưa lực lượng bán võ trang vào bảo vệ dân biểu tình
và chiếm đóng nhiều công thự của Lithuania, dưới khẩu hiệu "Cứu Quốc".
Súng đã nổ và máu đã đổ, 14 người thiệt mạng khi lính Xô viết chiếm đài truyền
hình Vilnius....
Nhưng
thời đó, Liên Xô đã kiệt quệ và biến động quân sự tại Vilnius gây phản ứng ngược
về nhà, khiến chế độ Xô viết còn tan rã nhanh hơn. Tháng Chín năm 1991,
Lithuania tuyên bố độc lập trước sự bất lực của Moscow.
Ba
bước can thiệp của Liên Xô thời ấy có thể là cơ sở cho việc lượng định chuyện
Crimea và Ukraine thời nay. Và ta nên suy ngẫm về những gì Liên bang Nga có khả
năng tác động trong vùng Baltic. Khác biệt thời nay là cả ba nước Cộng hoà
Baltic đều là thành viên của Minh ước NATO, còn Ukraine thì chưa.
Can Thiệp Vào Moldovia Vì Transdniestria
Moldovia
là một nước nhỏ, nằm kẹt giữa Ukraine và Romania, có một dải đất hẹp ở phía Đông
là Transdniestria được quy chế tự trị và nói tiếng Nga, trong khi dân Moldovia
nói tiếng Romania. Dải đất Transdniestria lại tiếp cận với Ukraine và giáp giới
với đất Odessa do Nga kiểm soát.
Khi
Liên Xô bị khủng hoảng, tinh thần quốc gia Moldovia dẫn tới phong trào bảo vệ bản
sắc văn hóa và ngôn ngữ, để thay tiếng Nga và nếp cai trị Xô viết từ Tháng Tám
năm 1989. Trong nội bộ có nhiều mâu thuẫn và thậm chí xung đột giữa người
Moldovia nói tiếng Romania và người Slav nói tiếng Nga. Nơi đụng độ mạnh nhất là
khu vực tự trị Transdniestria, với các nhóm "dân quân tự vệ" được
Moscow yểm trợ và có hậu thuẫn của những nhóm "thiện nguyện" người
Nga và người Ukraine theo Nga, ở bên kia biên giới.
Đầu
năm 1990, dân chúng tại Transdniestria tổ chức trưng cầu dân ý bên trong Cộng
hoà Xô viết Moldovia và 96% ủng hộ việc ly khai để theo Nga. Qua năm 1991, Liên
Xô đưa quân đồn trú tại Transdniestria tấn công các đơn vị Moldovia rồi dàn xếp
"ngưng bắn" giữa Moldovia và dân quân Transdniestra kể từ 1991.
Từ
năm 1992, coi như Moldovia mất luôn Transdniestria, vùng đất vẫn được Liên bang
Nga yểm trợ về quân sự lẫn tài chánh và có thể tự xưng là Cộng hoà
Transdniestra.
Ngày
nay, sau khi thôn tính Crimea và khuynh đảo xứ Ukraine, Nga có lợi thế địa dư
chính trị là từ đất Odessa của Ukraine và Transdniestria của Moldavia (đều do
Nga kiểm soát) mà gây áp lực với Moldovia, một quốc gia cũng có ý muốn hội nhập
vào Âu Châu y như Ukraine. Nhưng trở ngại của Tổng thống Vladmir Putin là 1) chưa
có một lực lượng thân Nga đủ mạnh bên trong Moldovia và 2) nếu dùng biện pháp
quân sự thì phải giải quyết bài toán tiếp vận qua lãnh thổ Ukraine ở hướng Tây,
là chuyện không dễ, và 3) gây phản ứng phòng thủ dữ dội hơn của các nước lân bang
với Moldovia. Với Putin, giải pháp kinh tế, phong tỏa năng lượng của Moldovia có
thể là rẻ và dễ hơn.
Tấn Công Georgia Nhờ Abkhazia và Nam
Ossetia
Từ
Bắc xuống Nam, từ vùng Baltic đến Moldovia, người ta thấy Liên Xô rồi Liên bang
Nga sử dụng cả chính trị, kinh tế lẫn quân sự để can thiệp vào các nước từng nằm
trong quỹ đạo Xô viết. Cộng hòa Georgia không thoát khỏi số phận đó, khi bên
trong cũng lại có hai khu vực tự trị là Abkhazia và Nam Ossetia. Người dân nơi đây
có khác biệt văn hóa và sắc tộc với dân Georgia.
Khi
Gorbachev phải tiến hành cải cách để cứu vãn chế độ, người dân Georgia không để
lỡ cơ hội khôi phục tinh thần quốc gia và vận động phong trào độc lập. Nằm
trong lãnh thổ Georgia, hai vùng đất kia sợ bị mất quyền tự trị và năm 1989, tại
Abkhazia đã có xung đột võ trang giữa dân Georgia và dân Abkhaz. Khi đó, Liên Xô
đưa quân vào can gián và phê phán cả hai để tái lập trật tự. Nhưng khi Georgia đòi
có nhiều quyền hạn hơn từ năm 1990 và qua năm 1991 thì tuyên bố độc lập (được công
nhận chính thức vào cuối năm) với Liên bang Xô viết, người Nga bèn can thiệp mạnh
mẽ hơn, và ủng hộ dân Abkhaz.
Giữa
năm 1992, Abkhazia tuyên bố độc lập và các nhóm dân quân của dân Abkhaz tấn công
các trụ sở do chính quyền Georgia kiểm soát và giao tranh bùng nổ. Khi ấy, dư
luận Tây phương chưa mấy chú ý và loan tin dù Liên bang Nga đã đưa quân từ mạn
Bắc Caucasia vào yểm trợ dân Abkhaz và đẩy lui quân Georgia. Khi ấy, người ta mới
chỉ theo dõi sự chuyển hóa của Georgia, một vùng đất có các nhân vật Xô viết nổi
tiếng như Josef Stalin hay Eduard Schevarnadze, Tổng trưởng Ngoại giao của
Gorbachev, về sau là Tổng thống Georgia.
Người
ta không đế ý đến việc dân Georgia khuông muốn là người Nga, quốc gia là đất
Nga, mà bên trong Georgia, dân Abkhaz lại không muốn làm người Georgia. Và họ được
Nga nâng đỡ vì chủ đích riêng. Cũng vì vậy mà Tháng Tám năm 2008, Nga lại can
thiệp lần nữa vào Georgia.
Lý
do là khi Georgia tuyên bố muốn gia nhập Minh ước NATO. Với Putin thì đấy là mối
nguy cho an ninh của Nga, hay ý đồ đen tối của các nước Tây phương. Các nước Tây
phương lại chẳng nghĩ như vậy mà cho rằng đấy là trào lưu tất yếu của dân chủ.
Trước
hết, Putin can thiệp gián tiếp bằng cách rộng rãi cấp phát thẻ thông hành Nga
cho người dân tại Abkhazia và Nam Ossetia. Tức là họ trở thành "công dân
Nga". Khi đám công dân mới này kêu gọi Noscow bênh vực vì lực lượng
Georgia bắt đầu nã đạn vào các thành lũy đòi độc lập của Nam Ossetia, Putin có
lý cớ đưa quân qua đường hầm Rokhi vào đẩy lui quân Georgia để "giải phóng"
Nam Ossetia.
Kết
thúc việc can thiệp, kể từ đó, Liên bang Nga chính thức công nhận nền độc lập của
Abkhazia và Nam Ossetia, lưu giữ quân đội đồn trú tại đây, bất chấp sự phản đối
của Georgia và các nước Tây phương. Trong khi ấy, Georgia tiếp tục vận động việc
gia nhập Minh ước NATO, cái lý do ban đầu khiến Putin đưa quân can thiệp.
Ngày
nay, sau khi đã vào Crimea và đang uy hiếp Ukraine, biết đâu Putin lại chẳng muốn
can thiệp vào Georgia? Lãnh đạo xứ này tại thủ đô Tbilisi có thể nghĩ như vậy
khi binh lính Nga ở Abkhazia và Nam Ossetia lại vừa mở ra một cuộc thao dượt quân
sự và có tin (chưa xác nhận) là Nga lại cấp phát thẻ thông hành Nga, lần này là
cho người dân ở tỉnh Samtskhe-Javakhewti, nơi tập trung khá nhiều người gốc
Armenia.
Giữa
vụ khủng hoảng Ukraine hiện nay, phần bổi cảnh như cuốn phim cũ ở trên về sự
can thiệp của Nga vào Lithuania, Moldovia và Georgia từ năm 1989 tới nay, có thể
giúp độc giả hiểu ra – và đoán trước – được sự thể. Điều ngạc nhiên là truyền
thông Tây phương lại có vẻ ngạc nhiên, là lãnh đạo nhiều nước bị bất ngờ, và Chính
quyền Obama thì còn "lượng định tình hình".
Hồ
Sơ Người-Việt phải trình bày tiếp về cái thế công-thủ của Tây phương.
Tây Phương Duy Ý Chí
Một
số người bênh vực quan điểm của Vladimir Putin đều nói đến sự cam kết ngầm giữa
lãnh đạo Hoa Kỳ và Liên Xô (Tổng thống George H.W. Bush và Chủ tịch Mikhail
Gorbachev) trong cơn hấp hối của Liên Xô. Rằng Hoa Kỳ, Âu Châu và Minh ước quân
sự NATO sẽ không thừa thắng mà tiến về hướng Đông.
Lá
chắn NATO là phương tiện phòng thủ thời Chiến tranh lạnh chống lại đà bành trướng
của Liên Xô vào Âu Châu. Nhưng khi Liên Xô tan rã từ năm 1989 và sụp đổ vào năm
1991, lá chắn là tấm khiên có mục tiêu tấn công chứ không phòng thủ, và lăn vào
khu vực trước kia thuộc về quỹ đạo hay lãnh thổ Xô viết. Không mấy chú ý tới khía
cạnh an ninh, truyền thông Tây phương chỉ đề cao trào lưu dân chủ Đông Âu và những
cuộc cách mạng muôn màu tại Georgia, Ukraine, Serbia, thậm chí ở mại tận Trung Á,
tại Cộng hoà Kyrgyzsatn....
Với
Putin, chuyện dân chủ đó chỉ là âm mưu của Hoa Kỳ và Tây phương, do CIA lặng lẽ
tiến hành qua các tổ chức ngụy danh "phi chính phủ" mà thực chất là bình
phong tuyên truyền. Ngoài khía cạnh chính trị là phát huy dân chủ để làm suy yếu
chế độ độc tài của Putin, trào lưu đó còn là đòn tấn công về an ninh: lãnh thổ
của ba nước Baltic hay Georgia mà được NATO bảo vệ thì cũng có nghĩa là võ khí
của NATO được thiết trí ngay tại biên giới của Nga.
Đấy
là phần ấn tượng (perception) hay giải trình (narrative) được báo chí loan tải
và độc giả tiếp nhận như chân lý. Thực tế lại khác hẳn – vì vậy mới có "Hồ
Sơ Người-Việt".
Thực
tế là Âu Châu đã cổ võ cho trào lưu dân chủ ở đầu môi mà không đóng góp gì cho
sức mạnh bảo vệ dân chủ, là hệ thống an ninh quốc phòng, hay Minh ước NATO. Chẳng
những vậy, Âu Châu còn lạc quan, ngây ngô hay gian ác, gia tăng hợp tác kinh tế
với Liên bang Nga.
Mười
năm qua, Putin đã tăng quân phí tới gần 80% và ngân sách quốc phòng Nga nay lên
tới 4,5% Tổng sản lượng GDP của Nga. Trong khi đó, các nước Âu Châu tiếp tục cắt
giảm quân phí và so với tỷ lệ 4,5% của Nga thì Pháp chi gần 2% (nhiều nhất), Đan
Mạch 1,4%, Đức 1,3%...
Họ
nói chuyện an nhàn và hiếu hòa được là nhờ NATO, với Hoa Kỳ cáng đáng 75% các
khoản chi (còn 25% kia là của 27 nước còn lại, trong đó có 26 nước Âu Châu!). Đối
diện với việc giảm chi về quốc phòng, kinh tế Âu Châu lệ thuộc nhiều hơn vào năng
lượng của Nga!
Âu
Châu thì vậy, Hoa Kỳ dưới sự lãnh đạo của Tổng thống Barack Obama cũng hiếu hòa
không kém và còn khắng khít hợp tác với Putin cho hồ sơ Syria và Iran. Sau khi
tiến hành kế hoạch tài giảm binh bị với Liên bang Nga (New START), Mỹ đã đơn phương
tháo gỡ nhiều phương tiện quốc phòng và còn sớm hơn lịch trình cam kết với Nga.
Bộ Quốc phòng Hoa Kỳ vừa thông báo điều ấy, hôm Thứ Ba mùng tám vừa qua.
________________
Kết luận ở đây là gì?
Những
ai chủ trương bảo vệ nhân quyền hay phát huy dân chủ đều được coi là đáng kính
trọng, miễn là không nói tới việc dụng binh, hoặc gia tăng phương tiện quốc phòng.
Tinh thần lý tưởng và duy ý chí này là một sự cám dỗ lớn cho Putin.
Nhiều
khi công lý của nhân loại cần tới sức mạnh. Putin nghĩ là mình có sức mạnh và áp
dụng công lý của mình. Các nước Tây phương thì nói đến "quyền lực mềm"
hơn là súng đạn. Nạn nhân ở giữa có thể là dân Ukraine - hay nhiều xứ khác....
Hoa Kỳ và Âu Châu đã qúa duy ý chí hiếu hòa với Nga, đến giờ mới thấy mình lúng túng phản ứng trước tham vọng bành tướng trổi dậy của Nga. Nhưng thật cũng chưa muộn vào lúc này, nếu Hoa Kỳ và Châu Âu sớm biết nhìn lại thực tế một nước Nga từ thế kỷ 16 tới giờ luôn cần bành trướng để tồn tại thì không lý do gì phải say mê những lý thuyết hòa bình suông mà quên đi những kế sách quốc phòng thật đủ mạnh mới có thể chủ động được trong việc bảo vệ nền hòa bình chung.
Trả lờiXóa