Hùng Tâm - Hồ Sơ Người-Việt 150701
Hy Lạp và Bi Hài Kịch
Âu Châu
* Bi Kịch Hy Lạp và Các Chính Khách Syriza *
Từ khi Hy Lạp hết khả năng thanh toán món nợ với Quỹ Tiền tệ Quốc tế IMF, trị giá khoảng một tỷ 550 triệu Euro (tương đương một tỷ 730 triệu Mỹ kim) và đáo hạn ngày 30 Tháng Sáu, nhiều người hết còn biết là chuyện gì đang xảy ra. Trên nguyên tắc, đến đêm 30 rạng ngày hôm sau, vì Chính quyền Hy Lạp không đạt thỏa thuận về một giải pháp cứu nguy tài chánh với các chủ nợ chính yếu là Liên hiệp Âu châu, Ngân hàng Trung ương Âu châu ECB và Quỹ IMF, Hy Lạp chính thức bước vào giai đoạn vỡ nợ.
Việc đàm phán về giải pháp cứu nguy tan vỡ từ hôm Thứ Bảy 27
vì Chính quyền của tập hợp các lực lượng cực tả Syriza dời buổi họp trở về loan
báo quyết định sẽ tổ chức một cuộc trưng cầu dân ý vào Chủ Nhật mùng bốn Tháng
Bảy. Trưng cầu dân ý về chuyện gì, được trình bày ra sao cho người dân, với giải
pháp nào cho dân chọn lựa? Những câu hỏi căn bản này cũng chẳng rõ ràng.
Thế rồi tin tức dồn dập từng giờ trong ngày Thứ Tư mùng một
Tháng Bảy, giờ Âu Châu, khiến những người theo dõi cũng hết biết luôn. Ở tại chỗ,
các ngân hàng được lệnh đóng cửa và mọi dịch vụ chuyển ngân đều bị kiểm soát,
nhưng tình hình chính trị còn nguy kịch và rắc rối hơn vậy.
Thí dụ như vào giờ chót ngày Thứ Ba, Thủ tướng Hy Lạp là Alexis
Tsipras gửi công điện cho các định chế chủ nợ, rằng Chính phủ của ông có thể
đưa ra một đề nghị dàn xếp. Nhưng hy vọng chẳng kéo dài vì các phe trong cuộc tung
ra nhiều tuyên bố trái ngược nhằm tác động vào dư luận Âu Châu và Hy Lạp, cho đến
khi ông Tsipras lại đổi ý vào chiều Thứ Tư. Ông lên truyền hình xác định rằng vẫn
có trưng cầu dân ý và kêu gọi dân chúng trả lời “Không”, tức là bác bỏ giải pháp
cấp cứu có điều kiện của Âu Châu.
Trong trường hợp đó, Hy Lạp ra khỏi khối Euro, hết sử dụng đồng
bạc Âu châu và phải phát hành lại đồng Drachma? Sau đó thì sao? Hồ Sơ Người-Việt
xin tổng hợp nhiều dữ kiện khác nhau của vụ khủng hoảng Hy Lạp vì vấn đề không
chỉ là tài chánh hay kinh tế….
Hồ Sơ Euro
Về đại thể, Hy Lạp mắc nợ khoảng 315,5 tỷ Euro (tương đương
với 350 tỷ đô la), chủ yếu là nợ các định chế Âu Châu, nhiều nhất là “tam đầu
chế” Liên Âu, Ngân hàng ECB và Quỹ IMF. Với nền kinh tế sa sút liên tục và mất
25% sản lượng trong năm năm qua, và nay chỉ còn 200 tỷ đô la một năm, Hy Lạp
không thể trả được các khoản nợ ấy mà muốn cần vay thêm Ngân hàng ECB theo thủ
tục khẩn cấp một số nợ ngắn hạn để giải quyết nhu cầu thanh khoản là tiền mặt.
Hy Lạp là một thất bại kinh tế vì tệ nạn chính trị. Kinh tế
xứ này không thể có tương lai nếu không cải cách, nhưng chẳng ai muốn cải cách
vì sợ mất đặc quyền. Thất nghiệp tại Hy Lạp đã lên tới 26% nhưng 50% thành phần
trẻ hiện không có việc. Tệ nạn chính trị là sau nhiều thập niên lãnh đạo của
đảng Xã Hội (Phong trào “Panhellenic
Socialist Movement” gọi tắt là PASOK), Hy Lạp đi theo chính sách bao cấp và bảo
vệ quyền lợi của một thiểu số thân tín với gia đình Papandreou có ba đời ông, cha
và con (Georgios, Andreas và George) đều từng là Thủ tướng. Hy Lạp còn cải sửa
thống kê kinh tế để đủ tiêu chuẩn gia nhập khối Euro và sau đó không thể theo kịp đà tiến hóa
của các quốc gia khác.
Việc Hy Lạp được gia
nhập khối Euro là một sai lầm của Âu Châu, có thể là vì lý do chính trị: xứ này
có vị trí địa dư tại một khu vực nóng và là thành viên của Minh ước NATO nên được
biệt đãi cho tới ngày phá sản.
Sau năm năm thương thuyết, và ráo riết nhất từ đầu năm khi tập hợp cực tả Syriza được cử tri bầu lên vào ngày 25 Tháng Giêng năm nay,
Hy Lạp vừa muốn các chủ nợ xóa bớt một phần nợ và lại cho vay thêm tiền. Liên
minh cầm quyền của tập hợp Syriza có đa số rất mỏng trong Quốc hội là 11 ghế và
sở dĩ đắc cử là vì hứa hẹn 1) không cắt giảm chi tiêu mà còn tăng lương hưu bổng,
và 2) thương thuyết việc giảm nợ với Âu Châu, mà 3) vẫn ở trong khối Euro. Điều
này rất nan giải.
Có tiền là nhờ sự chung góp của dân đóng thuế hay các nước
thành viên, các chủ nợ không thể và cũng chẳng muốn thỏa mãn đòi hỏi đó mà còn
yêu cầu Hy Lạp phải chấn chỉnh lại việc chi tiêu, cụ thể giảm chi và tăng thu,
và cải cách cơ chế kinh tế để gia tăng sản lượng kinh tế trong lâu dài.
Mâu thuẫn về yêu cầu đó dẫn tới bế tắc và Chính quyền Syriza
quay về hỏi xem người dân có đồng ý với những yêu cầu của chủ nợ hay không. Sau
đây là ba kịch bản về những gì có thể xảy ra sau cuộc trưng cầu dân ý vào ngày
mùng năm.
Ba Kịch Bản
Tùy theo lá phiếu của dân chúng, người ta có thể nghĩ ra ba
kịch bản là 1) Không; 2) Có; và… Có, Nhưng Mà.
Giả Thuyết “Không”: Nếu cử tri không đồng ý với đề nghị của
Âu Châu, qua cách trình bày và diễn giải của Syriza, nhiều phần thì Hy Lạp sẽ
ra khỏi khối Euro, được gọi là Grexit, từ cách chơi chữ Greece và Exit.
Tập hợp Syriza thuộc thành phần cực tả, từ Cộng sản đến
Maoist, được ủy quyền lãnh đạo là để giảm nợ mà vẫn ở trong khối Euro. Nếu cử
tri không đồng ý với đề nghị của Âu Châu thì Hy Lạp hết nguồn tài trợ và sẽ
vỡ nợ, đã không thanh toán được nợ của IMF cũng chẳng thể trả nợ Âu Châu vào
ngày 20 này, trong khi đó hệ thống ngân hàng bị mất vốn và phải đóng cửa để khỏi
phá sản. Kết cuộc thì Hy Lạp sẽ ra khỏi khối Euro, dùng lại đồng Drachma chắc
chắn là bị mất giá. Khi ấy, tập hợp Syriza cũng chẳng còn hy vọng cầm quyền và
chính phủ đổ, dân chúng sẽ phải bầu lại cho một đa số khác.
Giả Thuyết "Có": Cử tri đồng ý với đề nghị của Âu Châu và tạm
đẩy lui kịch bản Grexit.
Vì đến lúc cuối, Chính quyền Syriza còn đề nghị dân
chúng bỏ phiếu chống, các chủ nợ Âu Châu sẽ nhân kết quả này mà nhấn mạnh rằng
Syriza không đáng tin nên họ sẽ chỉ thảo luận việc giảm nợ cho một chính quyền
khác. Nghĩa là Syriza cũng có thể bị bỏ phiếu bất tín nhiệm và Hy Lạp câu giờ
cho đến khi dân chúng bầu ra một đa số khác. Vấn đề ở đây là chính trường Hy Lạp
không có lực lượng nào đủ mạnh khả dĩ thành lập một liên minh cầm quyền thay thế
Syriza. Tức là tình hình vẫn chưa êm và còn loạn thêm nếu cử tri dồn phiếu
cho cánh cực hữu hay xu hướng chống Âu Châu.
Giả Thuyết "Có, Nhưng Mà": Trong cả hai kịch bản Có-Không,
Chính quyền Syriza có thể sẽ đổ mà Hy Lạp vẫn khó tìm ra một giải pháp thay thế.
Vì vậy, trong giả thuyết cử tri đồng ý với đề nghị của Âu Châu, Thủ tướng
Tsipras và các đồng chí có thể nhân đó tìm ra một giải pháp qua ba ngả lách.
Ngả lách thứ nhất là trình bày với các thành phần cực đoan
trong tập hợp của mình rằng dù ta đã vận động chống lại đề nghị của Âu Châu, dân Hy Lạp
vẫn muốn thương thuyết và ở lại trong khối Euro cho nên ta phải dung hòa để vẫn còn
cầm quyền. Mục tiêu là bảo toàn được đoàn kết bên trong để khỏi bị bất tín
nhiệm. Ngả thứ hai là thuyết phục quốc dân rằng Syriza vẫn là hy vọng khá nhất để
đàm phán lại với Âu Châu cho những điều kiện khả quan hơn. Mục tiêu vẫn là cầm
quyền. Ngả thứ ba là trình bày với các chủ nợ rằng thà là họ nhân nhượng một
chút với Hy Lạp còn hơn là mất hết. Mục tiêu vẫn là mặc cả với các chủ nợ. Kịch
bản này có xác suất cao vì đấy là chiến lược ban đầu của Syriza. Cùng lắm thì
Tsipras sẽ tìm ra một liên minh mới với các phe nhóm rất ô hợp.
Nghĩa là trong cả ba giả thuyết, Âu Châu vẫn xoay về chốn cũ
và tái thương thuyết với một khách nợ thiếu tiền mà đầy thủ đoạn. Các chủ nợ đều
đã quá chán ngán với trò bội tín ấy nên chưa chắc đã đồng ý với việc thương
thuyết lại: Âu Châu chưa ra khỏi khủng hoảng và trước sau gì cũng vẫn trở lại
quyết định “Grexit”. Một là Hy Lạp xin ra, hai là Hy Lạp bị đuổi ra.
Lý do là quốc gia mạnh nhất và có thẩm quyền nhất trong khối
chủ nợ là nước Đức đã hết kiên nhẫn và muốn có kịch bản này để còn cứu vãn được
khối Euro với các thành viên còn lại. Tại sao?
Liên Âu Sau Grexit
Kinh tế rất nhỏ
và mục nát của Hy Lạp chẳng có sức nặng gì với khối Euro hay cả tổ chức Liên
Âu. Các ngân hàng chủ nợ của Âu Châu đều đã bán lại nợ và rút khỏi Hy Lạp nên
các chủ nợ mới là ba định chế nói trên. Việc Hy Lạp ra khỏi Euro không thể gây khủng
hoảng kinh tế hay tài chánh cho Âu Châu (hay Hoa Kỳ).
Sở dĩ Cộng hòa
Liên bang Đức phải giải quyết hồ sơ Hy Lạp chính là để làm gương cho các
quốc gia mắc nợ tại miền Nam, như Bồ Đào Nha, Tây Ban Nha hay Ý Đại Lợi. Và sau
khi thanh toán xong món nợ Hy Lạp, nước Đức hy vọng sẽ có một nền tảng thuần nhất
hơn về chánh sách và vững mạnh hơn về chính trị.
Nhưng, các vấn đề
căn bản của Liên Âu thì vẫn còn nguyên vẹn. Hệ thống quan thuế này không có quyền
lực chính trị và phải dung hòa nhiều đòi hỏi trái ngược của từng quốc gia. Sau khi
giải quyết xong món nợ Hy Lạp, các vấn đề tiềm ẩn vẫn nổi lên. Và vụ Hy Lạp ra
đi sẽ dẫn tới nhiều rạn nứt hơn trong nội bộ Liên Âu
------
Kết luận ở đây là gì?
Năm 2001 , Arghentina cũng gặp phải hoàng cảnh gần tương tự như Hy Lạp hiện nay, khi đó Arghentina đã chọn phương án phá sản và xù nợ với IMF. Kinh tế đất nước gặp khủng hoảng, đồng peso mất giá thảm hại. Tuy nhiên sang năm 2002 thì kinh tế bắt đầu ổn định và đến năm 2006 thì trả được nợ cho IMF.
Trả lờiXóaNếu người dân Hy Lạp chọn phương án Không thì có thể là cơ hội tốt cho kinh tế Hy Lạp trong tương lai. Còn nếu chọn phương án Có và Có - Nhưng mà sẽ không phải là phương thuốc tốt nhất cho nền kinh tế Hy Lạp. Như thế chẳng khác nào một cơ thể mà " lục phủ ngũ tạng " đã thối rữa mà cố gắng cho uống sâm để tăng lực. Cả khu vực đồng tiền chung Euro cũng vậy, cho Hy Lạp ra đi và cải tổ sâu rộng hơn nữa về thể chế chính trị có lẽ là phương thuộc tốt nhất cho họ bầy giờ
Khác nhau giữa Mexico 1994 hay Argentina 2001 với Hy Lạp - và đấy là vấn đề - là Hy Lạp ở trong khối Euro và từ năm năm nay, lãnh đạo vẫn tin là sẽ được các chủ nợ châm tiền cấp cứu vì đã được cứu hai lần rồi.
XóaGiải pháp ra đi và chấp nhận mấy năm khắc khổ không có vẻ hấp dẫn, nhất là khi còn các kinh tế gia "xuất sắc" của cánh tả như Stiglitz hay Krugman khuyên nhảm! Vì vậy mới có bọn Syriza và trò ăn vạ tống tiền.
Thưa bác Nghĩa !
XóaCháu cố gắng tìm hiểu thông tin về hai nhà kinh tế Joseph Stiglitz và Krugman xem có liên hệ gì với vấn đề của Hy Lạp hiện nay thì rất ít. Có chăng là thông tin về ông Stiglitz từng là cố vấn kinh tế dưới thời Thủ tướng George Papandreou. Còn về ông Krugman thì cháu chỉ tìm thấy thông tin ông này " định hướng " xây dựng một khu vực đồng tiền chung vùng Ban tích thôi ạ !
Bác có thể giúp cháu phân tích thêm về vai trò của hai ông này đối với vấn đề nợ công của Hy Lạp không ạ ?
Cả hai người, Joseph Stiglitz và Paul Krugman, đều là kinh tế gia xuất sắc, đã được Nobel Kinh tế. Họ thiên về trường phái Keynesian, ngày càng activist về chính trị, nhất là Krugman, nên mất dần tính chất khách quan trong nạn tổng suy trầm vừa qua.
Trả lờiXóaHọ là chỗ tựa về lý luận cho các chế độ bao cấp, xã hội chủ nghĩa, chống lại các biện pháp kinh tế khắc khổ và cố vấn cho xứ nào là xứ ấy có loạn! Thần tượng của nhiều người ở Hà Nội và Hoa Kỳ đấy!