Nguyễn-Xuân Nghĩa - Tuần báo Sống Ngày 151229
Vùng Oanh Kích Tự Do
Xủ Quẻ Đầu Năm Bỗng Bật Cười
Với nhiều người Việt - ở trong và ngoài nước - Hoa Kỳ là… Thiên
Mệnh. Như Nam Tào Bắc Đẩu trên cõi mù u bí hiểm nào đó, nước Mỹ đã tính
trước mọi chuyện. Ta cứ khôn ngoan theo Mỹ mà làm là chắc ăn hơn bắp!
Khốn nỗi, Thiên Mệnh ở xa chứ sai nha của Thiên Tử mới ở gần, mà Thiên
Tử mưu thần chước quỷ nên An Nam ta coi bộ khó an! Tình sao bây giờ, hở
Trời?
Nhìn lên, thấy ông Trời hở rốn tựa Phỗng đá, ta bèn gieo một quẻ đầu năm. Và… diện kiến mẫu thân, nôm na là thấy mẹ! Cứ quẻ này thì Thiên Tử gặp hung, Thiên Mệnh bị hối, nên An Nam Ta mới lẫn. Ba điều cực xấu, thầy bà nào cũng bảo vậy. Bây giờ hãy luận về "thể" và "dụng" của quẻ bói nhé?
Nhìn lên, thấy ông Trời hở rốn tựa Phỗng đá, ta bèn gieo một quẻ đầu năm. Và… diện kiến mẫu thân, nôm na là thấy mẹ! Cứ quẻ này thì Thiên Tử gặp hung, Thiên Mệnh bị hối, nên An Nam Ta mới lẫn. Ba điều cực xấu, thầy bà nào cũng bảo vậy. Bây giờ hãy luận về "thể" và "dụng" của quẻ bói nhé?
Trên thiên đình Bắc Kinh, Thiên Tử con trời họ Tập thì đang tập tầm vông, tay không tay có.
Việc chuyển hóa kinh tế không thể tiến hành mau lẹ nên họ Tập vừa đi vừa ngước nhìn. Bên dưới, các tỉnh miền Đông đang không thành có, cố ăn theo thế giới bên ngoài nên có đôi phần thịnh vượng. Các tỉnh miền Tây miền Bắc lại khắc khoải với thị trường gia cư suy sụp và công nghiệp nặng dập dình đình trệ. Giữa Đông-Tây hai ngả, thiên đình phải kiểm soát được bọn Thiên lôi quốc doanh để chúng khỏi phá nát sự nghiệp của thiên đình.
Việc biến pháp của Tập Cận Bình coi như dậm chân tại chỗ. Công trình thanh lọc bọn sai nha sẽ tiếp tục cho tới Đại hội Khóa 19, vào cuối năm Đinh Dậu 2017. Nhiều kẻ tham nhũng và bé phái sẽ rơi đầu, các Thái thượng hoàng bị giam lỏng, ngoại bất nhập nội bất xuất.
Nhìn ra ngoài, Thiên đình cố hoàn tất việc cải cách binh bị cho gọn nhẹ tinh tường hơn và sẽ lại bành trướng nếu không gặp trở lực. Càng bế tắc bên trong thì chất hung đồ của các Thiên tướng càng quậy sóng bên ngoài. Một năm Thân cực hung, sau đó mới chết bạo.
Còn Thiên Mệnh Hoa Kỳ?
Lãnh đạo Hoa Kỳ mừng là Á Châu chưa loạn như Âu Châu hay Trung Đông. Dù Thiên Tử tại Bắc Kinh có manh nha vọng động thì cũng chửa bằng Hung thần Vladimir Putin. Vả lại, các Thiên tướng chưa thể bén tới gót giầy của Mỹ được. So với Putin đã ra quân mấy nẻo thì họ Tập mới chỉ xẻo vài ba quần đảo nhỏ nhít của ai đó, chẳng đáng ngại cho Hoa Kỳ.
Lý do thứ hai là xưa nay Thiên Mệnh chỉ chuyển khi gặp khủng hoảng, không dại gì lo trước!
Năm xưa, ai chẳng thấy Đức quốc xã chơi bạo tại Âu Châu và chánh sách phong tỏa Phát xít Nhật của Franklin Roosevet thể nào cũng khiến Thiên hoàng nổi hung, mà Mỹ vẫn ung dung, bình chân như vại suốt hai năm đầu của Thế chiến II (1939-1941). Cho tới khi Trân Châu Cảng bị dập thì mới nhập trận, vào cuối năm 1941! Đó là chuyện năm xưa, năm chưa xa tức là gần hơn thì cũng rứa.
Khủng bố Al-Qaeda xuất hiện từ cuối năm 1989, ra tay nhiều lần mà Mỹ vẫn lần khân cho tới khi bị thấu phổi vì vụ 9-11 vào năm 2001 mới ào ạt ra quân đánh nhầu. Bảy năm của Barack Obama là bảy năm tháo chạy, nhưng Châu Á vẫn tựa như hai kinh vững vàng, ta chàng màng vô đó làm chi?
Huống hồ, nếu so với chuyện Trung Đông thì cục diện Châu Á lại quá phức tạp cho lãnh đạo của nước Mỹ.
Các nước Á Châu lệ thuộc vào năng lượng Trung Đông nhiều hơn nước Mỹ và lệ thuộc vào xuất cảng cho Mỹ nhiều hơn các nước Âu Châu. Khối Á Châu vốn rất ô hợp, lại có Tầu, Ấn, Pakistan và Đông Nam Á mới lãnh mối họa Thánh Chiến còn nguy hơn Hoa Kỳ. Bên trong, Châu Á đang há mồm vì tham vọng của Thiên Triều và phản ứng quật khởi của Nhật Bản. Mà các nước vẫn muốn ngon ăn vì làm ăn với Chệt. Vì vậy, đối sách của từng khối Á Châu mới đầy mâu thuẫn.
Trong khung cảnh rắc rối như vậy, làm sao lãnh đạo nước Mỹ, của cả hai đảng và trong một năm tranh cử tổng thống, có thể giải thích cho thần dân hiểu quyền lợi của Hoa Kỳ tại Châu Á là gì? Chưa thể giải thích thì ta cứ thả nổi! Kệ cha Châu Á.
Sẽ hối là như vậy!
Khách ngồi bên còn tơ tưởng khung trời Pomona và buổi rong chơi ngoài bãi biển bỗng giật nẩy mình. “Hình như là vậy! Cái quẻ này của nhà bác đã có cả hung lẫn hối. Thế còn lẫn là gì?”
Lẫn là đảng ta.
Tựa lưng Thiên Triều để giữ đảng và tựa lưng Thiên Mệnh để giữ tiền, An Nam Cộng Sản đảng có thể bình chân bắt cá hai tay, và tin chắc vào ba góc chành bành của thiên thời địa lợi nhân hòa.
Mỹ không kiếm chuyện với Tầu, cũng chẳng đòi thay đổi chế độ ở Hà Nội, còn gây áp lực cho cái cộng đồng gốc Mít ở nơi đây bớt gây hấn với chế độ. Và năm năm tháng tháng em ngồi quay tơ: gửi tiền về nhà cho đảng ta rủng rỉnh gửi ra đầu tư vào nước Mỹ để có bãi đáp nhung gấm!
Khách buông lời Đê Mê rất tục và thở dài bất tận như một ngày thiếu cơm rượu. “Cái thế phân công lao động tuyệt vời giữa ma và quỷ!”
Nhưng. Dân đen ở dưới có chịu như vậy không? Nhà nhà đều thấy mọi sự bế tắc. Tầu lạ và Khách quen cứ quen thói hành hung. Họ bung vào khắp chốn với những dự án làm thịt cả nước, Khi đảng chân trước chân sau bỏ chạy thì còn gì là cái nước khô như xác chết mà người ta gọi là Việt Nam?
Thưa rằng, Việt Nam chẳng phải là An Nam và nội năm nay thôi, tình hình bỗng đổi khác, từ dưới lên. Những ai chịu khó theo dõi thời cuộc thì đã thấy ầm ì chuyển động ra khỏi tình trạng “mật vân bất vũ”. Mây đen kết tụ đầy trời mà chẳng có mưa. Vì còn chờ tiếng sét! Cũng tự nhiên thôi….
Đấy mới là cách người ta gọi là Tân Xuân Đại Cát