Nguyễn-Xuân Nghĩa - Người Việt Ngày 150303
"Hoa Kỳ Nhìn Từ Bên Ngoài"
Đồng Minh
Trên Hai Lằn Ranh Đối Nghịch
* Thủ tướng Israel Benjamin Netanyahu đọc diễn văn tại AIPAC hôm Thứ Hai *
Hôm nay Thứ Ba mùng ba, Thủ tướng Israel là Benjamin Netanyahu đọc bài diễn văn tại Quốc hội Hoa Kỳ và tập trung vào hồ sơ Iran, vốn có ảnh hưởng sinh tử cho Israel. Trên bàn cân là sự tồn tại của Israel và mối quan hệ chiến lược của Israel với Mỹ. Vì nhiều người Việt có ấn tượng là Hoa Kỳ đã bỏ rơi miền Nam do sức ép của Do Thái năm xưa, đây là chuyện ta nên theo dõi....
Và
bắt đầu ở những phát biểu của Ngoại trưởng John Kerry.
Nhìn
từ bên ngoài, ta có thể tin rằng làm Ngoại trưởng của Hoa Kỳ không là điều khó.
Hôm Thứ Tư 25 tháng trước, khi ra điều trần trước Ủy ban Ngoại giao Hạ viện,
Ngoại trưởng Kerry có ngôn từ thiếu ngoại giao và thừa lầm lạc khi nhấn mạnh đến
hai điều. Thứ nhất, Israel nay đã an toàn hơn nhờ Hoa Kỳ đang thương thuyết với
Iran về chương trình (chế tạo võ khí) hạch tâm của Tehran, một việc mà Thủ tướng
Israel chống đối. Đấy là một sai lầm của Netanyahu. Sai lầm thứ hai là ông Netanyahu
cũng lầm khi ủng hộ việc Chính quyền George W. mở chiến dịch tấn công Iraq năm
2003.
Về
chuyện Iran, việc Mỹ cùng năm cường quốc là Anh, Pháp, Đức, Nga, Tầu (P-5 + 1), đang
đàm phán với Iran về chương trình hạch tâm, với vai trò chủ động Ngoại trưởng
Kerry, là điều gì đó còn bí mật nên chưa ai rõ nội dung và hậu quả. Thủ tướng
Netanyahu e ngại hậu quả cho Israel vì Tehran không che giấu lập trường thù nghịch
đến không đội trời chung với sIrael. Ông tới Mỹ trình bày về hậu quả đó như lời
cảnh báo và đề nghị Chính quyền Obama công khai hóa nội dung đàm phán. Người Việt
ta liên tưởng đến việc Mỹ hòa đàm với Hà Nội và đến Hiệp định Paris năm 1973 đối
với số phận của miền Nam. Israel đang gặp hoàn cảnh đó và Thủ tướng Netanyahu còn
bị Ngoại trưởng Kerry công khai đả kích là lầm!
Chuyện
thứ hai là vụ Iraq, chẳng những Kerry đã sai mà còn gian. Như mọi khi.
Chính
Kerry khi còn là Nghị sĩ đã ủng hộ việc Chính quyền Bill Clinton bên đảng Dân
Chủ tấn công chế độ Saddam Hussein qua một thỉnh nguyện thư năm 1998. Và năm
2003, Nghị sĩ Kerry đã ủng hộ Nghị quyết tấn công Iraq dưới thời Tổng thống
George W. Bush. Còn Netanyahu chỉ làm Thủ tướng Israel sáu năm sau.
Khi
phê phán khả năng suy xét của Netanyahu, Kerry giấu nhẹm khả năng phán đoán của
mình, mà còn coi thường khả năng suy xét của dân Mỹ. Vậy mà cũng là Ngoại trưởng!
Cho nên ta chẳng ngạc nhiên khi Kerry được xếp loại Ngoại trưởng tệ nhất của Mỹ
từ 50 năm qua. Đó là kết quả khảo sát ý kiến đầu Tháng Hai của The Ivory Tower Survey, một công trình hỗn
hợp của tạp chí Foreign Policy với tổ
chức Teaching, Research, and
International Policy (TRIP).
Trở
lại chuyện Israel và Iran cùng chuyến thăm viếng của Thủ tướng Netanyahu, ông được
Chủ tịch Hạ viện John Boehner bên Cộng Hoà mời qua phát biểu trước lưỡng viện
Quốc hội mà không thông báo cho Hành pháp và lãnh đạo Dân Chủ. Chủ tịch Hạ viện
có quyền hiến định như vậy, nhưng cố tình gây ra sự thất thố chính trị để cho
thấy mâu thuẫn bên đảng Dân Chủ.
Trước
hết, từ sáu năm qua, quan hệ giữa Thủ tướng Netanyahu với Tổng thống Obama chưa
bao giờ được gọi là nồng ấm. Đây là điều bất thường khi Israel là đồng minh chiến
lược và duy nhất dân chủ của Hoa Kỳ tại khu vực Trung Đông đầy khói lửa hiện
nay. Thứ hai, xưa nay, cộng đồng người Mỹ gốc Do Thái thường ủng hộ - và từ 70
đến 80% vẫn chi tiền cho phe Dân Chủ. Lần này, họ phân vân về lập trường của Obama đối với quốc gia Israel. Có lẽ Chủ tịch John Boehner thấy ra điều ấy
nên ngỏ lời mời Thủ tướng Israel.
Ông
Netanyahu chọn thời điểm này vì sẽ phát biểu trước hội nghị thường niên của AIPAC
(American Israel Public Affairs Committee),
tổ chức vận động có thế lực của người Mỹ gốc Do Thái, hôm sau mới vào Quốc hội
Mỹ. Khi trở về, ông còn có cuộc bầu cử ngày 17 tới đây.
Netanyahu
quả là cố tác động vào công chúng và chính trường Mỹ để bảo vệ quyền lợi Israel
và vị trí của đảng Likud do ông đang lãnh đạo. Mục tiêu có thể là để thuyết phục
dư luận cùng các dân biểu nghị sĩ Hoa Kỳ ủng hộ lập trường của Israel để Quốc hội
Mỹ có đủ túc số hai phần ba mà vượt qua quyền phủ quyết của Tổng thống khi biểu
quyết đạo luật The Nuclear Free Iran Act
(Đạo luật chống Hạch tâm tại Iran) với đề nghị gia tăng mức cấp vận nếu Iran không
chấp hành sự cam kết khi đàm phán về kế hoạch hạch tâm.
Như
năm 2012, AIPAC và Netanyahu cùng vận động Quốc hội Mỹ trừng phạt Ngân hàng
Trung ương của Iran để gây sức ép. Hành pháp Obama chống lại quyết định ấy mà
không nổi và nay lại viện dẫn là nhờ Ngân hàng Trung ương của Iran bị phong toả
mà Tehran phải đàm phán!
Những
chuyện rắc rối ấy đưa ta đến câu hỏi thật trong truyện dài Hoa Kỳ - Do Thái.
Nhiều
người lý luận là tài phiệt Do Thái có thể làm mưa làm gió trong nhiều lãnh vực
sinh hoạt của nước Mỹ, từ khoa học, nghệ thuật, điện ảnh đến kinh doanh và nhất
là chính trị. Sự thật lại chẳng đơn giản như vậy. Chính giới Mỹ chỉ có thể bị
Do Thái vận dụng hay lợi dụng nếu Israel làm Hoa Kỳ lấy những quyết định có lợi cho
họ mà có hại cho quyền lợi của nước Mỹ. Điều ấy chưa từng xảy ra từ khi quốc
gia Israel được tái thành lập vào năm 1948 tại khu vực Palestine.
Ngược
lại, đã có thời Israel ngả theo Liên bang Xô viết và bị Mỹ gây áp lực rất mạnh.
Mâu thuẫn ấy đang tái diễn khi Chính quyền Obama có chủ đích riêng với Iran khiến
Thủ tướng Israel chạy qua vận động cả người Mỹ gốc Do Thái lẫn chính trường Hoa
Kỳ – mà chưa chắc đã thành công.
Nhìn
từ bên ngoài, ta nên kết luận rằng Hoa Kỳ hành xử vì quyền lợi của mình và các
đồng minh của Mỹ đều phải hiểu ra điều ấy mà tự chuẩn bị. Và dù có ảnh hưởng của
dân Do Thái tại Mỹ, Israel vẫn có lúc bẽ bàng!
Chúng
ta hiểu ra điều ấy nếu theo dõi tuần báo The
New Republic đầy uy tín. Tờ báo này thuộc loại trí thức khuynh tả, thiên về
Dân Chủ, mà có lập trường kín đáo ủng hộ Israel chứ không bảo thủ và lộ liễu như
tờ Commentary. Trong đòn vận dụng này
của Netanyahu, tờ TNP cố nín thinh!
Nhìn
rộng hơn ra ngoài, và khỏi tập trung vào quan hệ giữa Israel với Mỹ, ta thấy vị
trí then chốt của Iran với ảnh hưởng rất lớn tại Iraq và Syria, trên các tổ chức
Hồi giáo cực đoan, từ al Qaeda tại Trung Đông tới Hezbollah tại Lebanon, Hamas
trên Dải Gaza và cả lực lượng Huynh đệ Hồi giáo Muslim Brotherhood tại Egypt. Iran
giữ vai trò bản lề làm nhiều đồng minh khác của Mỹ e ngại. Trong hoàn cảnh đó,
chiến lược của Chính quyền Obama với Iran là gì thì vẫn là ẩn số hãi hùng.
Chưa khi nào Hành pháp Mỹ nói rõ chủ trương của mình về chuyện đó. Cũng mơ hồ
như chiến lược của Hoa Kỳ với lực lượng khủng bố ISIL đang tung hoành khắp nơi...
Đấy
mới là điều đáng ngại, dù có Do Thái hay không!
________________________
Chuyện chỉ xảy ra tại nước Mỹ
Một ngày sau khi Ngoại trưởng John Kerry
khẳng định là chưa khi nào nước Mỹ lại an toàn như bây giờ - ngoài mối nguy từ
nạn nhiệt hóa địa cầu - thì hôm Thứ Năm 26, Giám đốc Tình báo Quốc gia DNI là ông
James Clapper lại trình bày trước Ủy ban Quân vụ Thượng viện một sự thể khác về
mối nguy cho toàn cầu và riêng cho Hoa Kỳ xuất phát từ nạn khủng bố. Có vai trò
phối hợp hoạt động của 16 cơ quan tình báo quân sự và dân sự Mỹ, ông Clapper nói
gọn rằng năm 2014 bị nạn khủng bố mạnh nhất kể từ 45 năm qua. Hình như hai nhân
vật của cùng một chính quyền Obama lại nói về hai thế giới trái ngược! May là
Hoa Kỳ có Quốc hội để công chúng thấy ra mâu thuẫn đáng ngại này....
Bác Nghĩa !
Trả lờiXóaTrong đoạn " Sai lầm thứ hai là ông Netanyahu cũng lầm khi ủng hộ việc Chính quyền George W. mở chiến dịch tấn công Iran năm 2003. " thì nên thay bằng từ Iran bằng từ Iraq thì chuẩn hơn ạ !
Bác phân tích sâu thêm chi tiết này giúp cháu ạ ! Nguyên nhân thực sự mà Mỹ tiến hành tấn công Iraq vào năm 2003 là gì ạ ? ( Vì cháu tìm hiểu thêm thì không phải là vì Iraq có vũ khí hủy diệt hàng loạt hay là vấn đề dầu mỏ ). Cháu nhớ mang máng một lần bác có nói nguyên nhân chính vì vấn đề lợi ích của Mỹ ở Iraq ( kiểu mâu thuẫn sắc tộc...................) , thật sự là cháu không tìm lại được bài mà bác phân tích ạ !
Cháu chúc bác nhiều sức khỏe !
Mình nhớ đại khái thế này, vài năm trước trên Natgeo có chiếu đoạn phỏng vấn Saddam với đài này, nói về rất nhiều vấn đề trong đó có vk huỷ diệt hàng loạt. Thì ông này nói rằng thực sự k có cái nào như thế mà chỉ nói vậy để hù kình địch của mình là Iran thôi.
XóaSau là mình nhớ hình như từng có thời gian, Saddam đòi bán dầu lấy euro chứ k phải usd
Bạn Thành cần tìm hiểu các chỉ số kinh tế trước khi đưa ra một nhận định chủ quan "không phải là vì Iraq có vũ khí hủy diệt hàng loạt hay là vấn đề dầu mỏ",
Trả lờiXóaThực tế, nguồn dầu nhập khẩu của Mỹ chiếm gần phân nửa từ Canada, Mexico và Venezuela; khoảng 10% từ Arab Saudi và trên 3% từ Iraq.
Mỹ đánh ở đâu không có tùy tiện, phải có nghị quyết của Liên hợp quốc, hoặc ít ra là có sự ủng hộ của đa số các nước đồng minh và các nước không đồng minh. Iraq đã có tiền lệ bị LHQ trừng phạt bằng quân sự.
Chỉ có TQ muốn đánh VN lúc nào thì đánh thôi.
Cám ơn độc giả Lý Toét, luôn luôn rất sáng trong cách nhận định.
Trả lờiXóaSaddam Hussein đã dùng võ khí hóa học giết hại mấy vạn dân, chủ yếu là Shiite và Kurd, nên từng bị Hoa Kỳ tấn công, ra lệnh cấm bay và kiềm chế từ 1998, thời Clinton.
Sau vụ 9-11, Mỹ hốt hoảng và có tin tình báo quá sai lạc - cứ bảo CIA biết hết là chuyện khôi hài nhất - cũng sai như của Anh, Pháp, Nga, và cả Quốc tế Nguyên Tử Lực Cuộc. Nên mới tin rằng Saddam có liên hệ đến al Qaeda và có thể dùng cả võ khí nguyên tử. Đấy là động lực chính khiến Mỹ mở chiến dịch Iraq, sau hai năm đắn đo và 17 Nghị quyết lên án Iraq của Liên Hiệp Quốc.
Năm 1991, trong chiến dịch tấn công Iraq để cứu Kuweit, Dick Cheney là Tổng trưởng Quốc phòng đã khuyên ông Bush cha là đừng vào Baghdad lật đổ Saddam vì sẽ lãnh họa với những vấn đề sắc tộc và tôn giáo quá phức tạp ở tại chỗ.
Năm 2003, cũng Dick Cheney lần này là Phó Tổng thống, lại ủng hộ giải pháp triệt để, cũng vì mối lo từ vụ 9-11.
Lần này, đại đa số trong Quốc hội hậu thuẫn việc đưa quân vào Iraq và ai cũng tin rằnbg Saddam có sản xuất, tồn trữ và sẽ sử dụng vó khí tàn sát hàng loạt. Trước khi ra quân, Bill Clinton còn nhắc nhở là coi chừng binh lính sẽ bị võ khí hóa học.
Họ bị Saddam tháu cáy mà về sau mới biết. Lại còn bị Iran dụ dỗ để nhảy vào giải quyết vấn đề Saddam và đảng Baath cho Tehran. Mãi tới khi mọi chuyện tanh bành, từ 2005, phe Dân Chủ đã từng hậu thuẫn việc tấn công mới bắt đầu đổi giọng!
Sai lầm về Iraq thì có nhiều lắm, không kém gì sai lầm tại Việt Nam. Thời đó, chưa có Dainamax để lưu trữ các bài nhận định và tiên báo!
Còn lý do dầu hỏa thì đấy là sản phẩm tuyên truyền xuyên tạc của truyền thông cánh tả tại Mỹ này.
Chuyện bi hài là sau tai họa tại Iraq, Hoa Kỳ thời Obama lại tái diễn với việc can thiệp vào Libya để lật đổ Gaddhafi tại Tripoli với hậu quả bây giờ ai cũng thấy...